Hơi ấm cơ thế đang choàng lấy tôi làm bức tường chắn mong manh của trái tim cố đóng băng vỡ vụn.
Đây là một thực tế kinh hoàng.
“Oa! Trời đẹp chưa kìa!Anh, anh muốn trốn học đi đâu đó chơi không?”
Luồng hơi ấm vươn đến từng bước một, dư sức làm nóng tấm thân nguội lạnh.
“….”
“Trời đẹp như thế đi chơi núi chắc vui lắm hả, anh?”
Từ từ, từ từ, luồng nhiệt đang kéo hai vai tôi đang thành không đủ để làm tảng băng tim đập lại.
“…..”
“Em muốn đi chơi một chuyến với anh.”
‘Nếu cậu đi lên ngọn đồi sau lưng trường sẽ thấy một cái hồ lớn.Nó phản chiếu tất cả mọi vật xung quanh, như gương vậy.Mỗi hè đến là chỗ đó lại như một bức tranh…’
Muốn nhìn thấy cái hồ.
‘Tôi muốn cho cậu xem chỗ ấy… không lâu nữa đâu.Không lâu nữa mọi thứ sẽ ngát một màu xanh…’
Cho dù mọi thứ không ngát một màu xanh cũng không sao.
‘Đi nhé, Seung Ho.Tôi sẽ làm cậu quên cánh đồng vàng.Cậu sẽ không phải đợi nữa.’
Chỉ như thế, nỗi khát cùng cực dâng lên.Hyuk.
——————–
|| Woo Hyuk ||
Tôi cho cậu thời gian…Dù điều đó làm tôi, một kẻ chưa từng biết đợi là gì, nhức nhối.Nhưng không sao cả.
Tôi sẽ đợi cậu.Trước khi gặp được,Như những ký ức của thị giác muôn đời in trong tâm tưởng,Tôi sẽ đợi.Cho dù trong mỏi mệt,Tôi vẫn sẽ ngay tại chỗ này chờ cậu đến mới thôi.
Seung Ho.
—————————————-
Paint It Black 22—- Gần như xanh trong
Tôi đã biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/paint-it-black/2405980/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.