Từ khung cửa sổ mở nửa chừng, hình dáng của Chil Hyun ngược hướng trăng nhìn mong manh.Mong manh đến mức nếu em nhỡ rung một chút, sự dịch chuyến của không khí cũng làm bóng dáng ấy vỡ tan.Và.. em nhìn rất tội.
Có phải vì tôi?
“Vì sao vậy, cậu chủ Hyun?”
“Em không thích chỗ này.”
Tôi quỵ xuống bên cạnh giường em và nhìn lên mặt em.Khi ba tiếng ‘cậu chủ Hyun’ vọng lại, nụ cười thường thấy trên mặt em như nhạt nhòa thêm.
Nhưng âm cười vẫn đó như tôi đã nghĩ.Có phải tôi là kẻ duy nhất mà em không ưa.
“Nếu cậu chủ không thích, cậu có thể quay về.”
Tôi không thể bắt buộc em. Em biết là tôi không thể.Tôi đặt môi lên bàn tay trên đầu gối em.Dù cảm giác được thân nhiệt qua những đầu ngón tay, sự hiện hữu của em vẫn không nghe rõ hơn được.Lúc nào cũng vậy, lúc nào cũng không thể chạm đến.
“Nếu anh không đi, em sẽ không đi. Anh biết là em đến đây để đưa anh về mà.”
Khi em đưa tay ra choàng lấy cổ tôi, hơi thở em bên tai tôi nghe ươn ướt.
“Hãy cùng về đi, anh Seung Ho.”
Em có biết tôi không thể đưa ra câu trả lời em muốn nghe.Chắc là em biết.
Tiếng thở của hai ̣đứa, không còn ướt, bắt đầu hòa tan vào hư vô.Em người tôi không thể chạm đến đang khóc.Tôi có thể vươn tay ra bắt lấy những giọt lệ.Tôi có thể ôm chặt em đến mức làm em ngạt thở.
Nhưng em biết,rằng tôi sẽ không làm thế. Không thể làm thế.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/paint-it-black/2405977/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.