Ước nguyện khi mở mắt ra sẽ nhìn thấy một người đã không thành sự thật.
|| Woo Hyuk ||
“Đồ ngu ngốc! Nếu tôi chỉ chậm chân một chút nữa là, cậu… Mẹ kiếp!Mấy thằng khốn nạn đó là ai?!!”
Khi mở mắt ra, cái tôi thấy đầu tiên là trần nhà cao, ánh sáng đèn thủy ngân và, gương mặt giận dữ của Hee Jun.
Mặt Hee Jun khi giận rất đáng sợ.
“Một Jang Wo Hyuk lừng lẫy lại bị đâm như thế… Cậu đã chọc tức gì những thằng khốn đó?! Chỉ cần lưỡi dao chệch vào một li nữa là…”
Giọng nói căm phẫn của Hee Jun ong ong trong tai tôi.
“Im nào. Nhức đầu quá. Bọn nó cố tình làm thế.”
“Cái gì?!!”
“Bọn nó cố tình đâm không trúng chỗ hiểm. Một dạng cảnh cáo ấy mà.”
“Cái gì… Jang Woo Hyuk!”
Không thể tiết lộ thêm gì với cậu nữa.Chỉ nhiều phiền phức, và tôi khát một nỗi khát cực cùng.
“Nếu bị đâm thêm chín mươi chín nhát nữa thì cậu ấy có đến thăm tôi không nhỉ..?”
Tôi nằm trên giường giương mắt nhìn lên cái trần nhà cao cao và trắng toát.Hà Hà.. Thật là một ý nghĩ ngu ngốc.Mày hình như là một thằng ngu ấy, Jang Woo Hyuk.
“Thế này thật không giống cậu, Jang Woo Hyuk.”
Tôi hoàn toàn đồng ý với câu nói của Hee Jun.Thế này thật không phải là Jang Woo Hyuk tí nào.
————
Hee Jun đi rồi, tôi cũng thiếp đi.Chẳng thích mùi thuốc sát trùng hăng hắc từ những tấm trải giường, nhưng mà… Tôi đã mơ.
Cửa mở, và Seung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/paint-it-black/2405975/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.