-À em ngồi bàn cạnh bạn nữ đó đi.
Tiếng thầy trầm ấm vang lên, như có gì đó thôi thúc khiến nó nhìn theo phía tay thầy chỉ. Là nó, cô gái mà thầy nói là nó. Bạn nữ tên Thiên Di bắt đầu đi xuống chỗ mình ngồi, quay người sang phía nó, nhỏ bắt chuyện:
-Chào bạn!
Nó nhìn nhỏ, đôi mắt tím vô hồn thu về, nó không trả lời. Thiên Di cảm thấy khó chịu nhưng cũng thôi, lấy sách tập ra học bài.
Không khí ấm áp với những làn gió hây hây thổi thoảng qua cùng với không gian nhàm chán của những tiết học tạo nên một cảm giác buồn ngủ khó cưỡng. Nó gục xuống bàn, đôi mắt lim dim khép lại và chìm theo giấc ngủ thu. Hắn lúc đầu giờ đã đuổi Bảo Vũ xuống ngồi cạnh Thanh Ngân và bay lên chỗ nó ngồi. Hạ Vy không nói gì nhưng nhìn vào đều thấy nó đang rất vui. Hắn đang nghe nhạc thì quay qua thấy nó gục xuống bàn ngủ, trong lòng cảm thấy bình yên và hạnh phúc. Ước gì thời gian dừng lại để cho con người lạnh lùng này có thể giữ mãi nét đáng yêu như bây giờ thì thật tốt biết bao!
Hắn đưa tay lên vuốt ve má nó, mịn thật! Nó như lúc nào cũng tràn đầy sức sống, đến làn da cũng mịn như da em bé, mà cũng khổ, suốt ngày cứ giữ mãi cái khuôn mặt lạnh tanh, hầu như không cảm xúc. Hắn bất giác mỉm cười, xoa xoa đầu nó mà mắng yêu:
-Này! Mày đừng lạnh lùng nữa được không?!
Hình như tiếng của hắn quá lớn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/osin-lanh-lung-cua-thieu-gia/2545114/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.