Nó đang đi thì có một bóng đen vụt qua, nó nghi ngờ đuổi theo. Đi đến con hẻm cuối đường thì bóng đen ấy dừng lại, nơi đây dù là buổi sáng nhưng xung quanh lại tối om, cảm giác rùng rợn bủa vậy mọi ngóc ngách. Nó cũng bước vào trong và nói gì đó với bóng đen thì chợt một tiếng động vang lên.
Chát...
*___*___*___*___*
Đến sở thú lớn nhất của thành phố, cả ba cùng bước xuống. Thanh Ngân ưỡn vai nói:
-Tới nơi rồi. Hàn Phong, Bảo Vũ chúng ta vào thôi.
Bảo Vũ nhất trí chạy tới đi bên cạnh cô, tay thì vẫy vẫy hắn lại. Thiếu gia Hàn Phong lấy lại hình tượng của mình rồi bước chậm chậm tới chỗ hai người họ. Cậu mỉm cười nói:
-Em đi mua vé với nước uống nha, hai người đợi em đó.
Nói xong Bảo Vũ chạy mất hút chỉ còn lại hắn và cô. Hắn lên tiếng trách móc cô:
-Chị nhớ đó Thanh Ngân, sau này đừng gọi em đi chơi nữa.
Cô dỗ ngọt hắn:
-Thôi mà em trai, chị đây chỉ muốn em tập chống lại nỗi sợ thôi mà.
Hắn không nói gì chỉ khoanh tay dựa lưng vào một thân cây gần đó rồi lấy ra chiếc điện thoại nhắn tin cho osin ngốc nhà mình:
Hắn: Mày về chưa?
Nó: Rồi.
Hắn: Tối làm cơm đợi tao về ăn.
Nó: Chẳng phải cậu đi dã ngoại sao?
Hắn: Dã ngoại gì chứ? Bực mình, không nói nhiều.
Viết xong dòng chữ cuối với tâm trạng chẳng mấy vui vẻ thì hắn cất điện thoại vào. Thanh Ngân thấy hắn không nói gì nên chỉ im lặng đứng nhìn mọi thứ xung quanh mà trên môi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/osin-lanh-lung-cua-thieu-gia/1211835/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.