Khôi Vĩ ngơ ngác nhìn nó rồi nói:
-Tại sao? Anh là người mời em ra đây mà.
Nó không vội nhìn anh nhưng chỉ lười biếng trả lời:
-Anh chỉ việc nghe lời tôi.
Khôi Vĩ không nói gì nhưng nhìn vào đều thấy anh có phần khó hiểu. Băng bó cho con cún xong, anh dịu dàng bế nó lên đưa cho Hạ Vy:
-Đem về nuôi đi, nó thuộc quyền sở hữu của em.
Nó bắt lấy con chó từ tay Khôi Vĩ, ánh mắt dò xét nhìn anh:
-Sao anh không đem về?
Khôi Vĩ đứng dậy, phủi những hạt bụi bám trên ống quần rồi thản nhiên đáp:
-Kí túc xá không cho nuôi.
Kí túc xá? Anh ta ở đó sao? Nó bắt đầu suy nghĩ, lần đầu gặp Khôi Vĩ thì anh ta có vẻ là một người nóng nảy như một quả cầu lửa rạo rực đốt cháy mọi thứ, còn bây giờ lại ấm áp như một tia nắng của buổi ban mai? Bỗng nhiên giọng nói của Khôi Vĩ vang lên, đưa nó về với thực tại:
-À cún con này cũng cần một cái tên nhỉ? Em định đặt tên gì cho nó vậy?
Hạ Vy giật mình khỏi cơn mơ hồ, vội vàng nhận thức lại mọi thứ rồi trầm ngâm hồi lâu, sau đó mới lên tiếng:
-Sun. Nó tên Sun.
Hôm nay trời rất đẹp, từng vệt nắng nhè nhẹ chiếu vào người tạo nên một cảm giác ấm áp đến khó tả. Mặt trời cũng trỗi mình ra khỏi những đám mây, nó bắt gặp cảnh tượng này nên lấy tên con chó là Sun. Khôi Vĩ cũng không thắc mắc gì nên hai người cùng bước đi trên vỉa hè để đến quán trà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/osin-lanh-lung-cua-thieu-gia/1211834/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.