"Cậu ấy... có chút kì lạ." Hàn Tử Thần đắm chìm vào trong suy nhĩ của mình.
Con người ai chẳng có tính tò mò, An Nhĩ Thuần cũng vậy, cô thật sự muốn biết đã sảy ra chuyện gì nhưng cuối cùng lí trí vẫn thua con tim.
Ngay khi nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhó của Hàn Tử Thần, cô lại không nỡ nào hỏi tiếp.
"Anh không cần quá miễn cưỡng đâu."
"..." Hàn Tử Thần vẫn chưa có phản ứng lại.
"Thần... Thần..."
"..." Lúc này, ánh mắt của Hàn Tử Thần mới nhìn thấy cô.
"Em muốn xuất viện."
"Không được, tạm thời vẫn cứ ở đây."
"Anh đang lo lắng cho em sao? Em sẽ cẩn thận mà, dù sao thì bây giờ cơ thể này cũng không là của một mình em nữa."
"Sao không nói?" Nhắc đến Hàn Tử Thần mới nhớ, bộ dạng của An Nhĩ Thuần chắc là cô biết mình đã mang thai nhưng sao lại không nói cho anh biết. Còn đối đầu với Nhĩ Gia trong khoảng thời gian quan trọng này nữa, nhỡ may sảy ra chuyện gì thì sao.
"Thật ra em cũng chỉ suy đoán thôi." Giọng An Nhĩ Thuần ngày càng nhỏ. "Em sợ một khi nó là sự thật thì em cũng không biết sẽ làm gì nữa. Em cũng không biết là sợ chuyện gì nhưng em rất sợ."
Lúc ở Phong Gia cô cũng đã mơ hồ đoán ra nhờ vào những biểu hiện kì lạ gần đây của chính bản thân rồi. Cũng không đúng, trước đó có lẽ cô đã nhận ra rồi, chỉ là cô không muốn chấp nhận nó thôi.
Lúc đó cô cũng đã nghĩ nếu Hàn Tử Thần biết anh ấy có con thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-yeu-quy-vo-yeu-chong-rat-nhieu/1302005/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.