Bước vào phòng khách, An Nhĩ Thuần ngồi xuống pha trà như đó là việc làm hằng ngày của cô vậy.
Mặc dù Hàn Tử Thần thích uống caffe hơn nhưng bây giờ đã là tối rồi, nếu uống caffe thì giấc ngủ xe không được ngon.
Từ lúc cô sống với hắn, toàn bộ nề nếp của cả hai người đều được cô đưa vào quy luật nhất định. Hàn Tử Thần cũng không mấy ý kiến về vấn đề này nên hắn cũng nghe theo cô.
Bốn người trò chuyện một lúc thì Phong Vĩ và Lạp Mạn cũng rời đi, để lại không gian riêng cho hai người.
—————
Rửa xong chén trà, An Nhĩ Thuần cũng lên phòng cùng với Hàn Tử Thần.
Vẫn như mọi khi, Hàn Tử Thần thay quần áo rồi lại lên giường ngủ, An Nhĩ Thuần cũng hoạt động y như hắn vậy.
Hàn Tử Thần luôn cư xử như chuyện cô lợi dụng hắn như chưa từng sảy ra khiến An Nhĩ Thuần rất khó chịu.
Quay sang đối diện với khuôn mặt của Hàn Tử Thần, giọng cô có chút nâng cao.
"Thần, sao anh không hỏi chuyện gì sảy ra?"
"Nếu anh hỏi thì sao?"
"Chỉ cần anh muốn biết, em đều sẽ nói mọi thứ."
"..."
Căn phòng hơi tối khiến Hàn Tử Thần không nhìn rõ khuôn mặt của An Nhĩ Thuần lúc này.
Hắn ôm An Nhĩ Thuần vào lòng để cảm nhận hơi ấm từ người cô, một lúc sau mới lên tiếng.
"Anh muốn em tự nguyện nói."
"... Vâng."
An Nhĩ Thuần cũng đáp lại cái ôm của Hàn Tử Thần.
Quả nhiên cô không chọn sai người đàn ông mà. Nếu trải qua chuyện này mà cô không có chuyện gì,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-yeu-quy-vo-yeu-chong-rat-nhieu/1301994/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.