Thay vì quan tâm đến một người mà ngay cả bản thân người đó cũng không biết bạn thân là gì.
Trước khi gặp Bích Thuần cô đã sảy ra rất nhiều chuyện. Đến bây giờ đôi lúc nghĩ về nó thì cảm giác run sợ trong cô vẫn còn.
Chỉ là sau khi gặp Bích Thuần, cô cũng không ngừng suy nghĩ nên làm thế nào để trở thành bạn tốt của cô ấy.
'Ngừng lại.'
Một chút ý thức còn sót lại trong đầu cô ngăn cô nghĩ về quá khứ.
'Nếu đã qua rồi thì nên cho nó qua đi.' Cũng không biết đây là lần thứ bào nhiêu cô dùng cách này để khuyên bảo mình rồi.
Chỉ là... hành động của cô lại phản lại chính suy nghĩ của mình. Nếu cô chấp nhận bỏ qua quá khứ thì đã không hận Nhĩ Gia đến mãi hôm nay. Nếu cô học cách chấp nhận quá khứ thì giờ này cô vẫn ở Nhĩ Gia rồi bị bọn họ bắt nạt, đày đoạ đến một chút sức lực cũng không còn. Nếu ngay từ đầu cô không tính toán gì với họ thì sợ rằng bây giờ người đứng đây cũng không phải là An Nhĩ Thuần nữa rồi.
Ngẩng đầu lên nhìn bản thân mình trong gương. Nói thật, đây là lần đầu tiên cô tỉnh táo để ngắm nhìn toàn bộ đường nét trên khuôn mặt mình.
Nói sao đây? Cô không có gì để so sánh cả. Bản thân cô cảm thấy nó đẹp, vậy thì cho rằng nó đẹp đi.
Còn so sáng với người con gái sao? Cô đâu có nhớ mặt ai ngoài Bích Thuần. Nếu so sánh hai người thì cô cũng chẳng biết ai đẹp hơn nữa, chắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-yeu-quy-vo-yeu-chong-rat-nhieu/1301988/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.