🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Bịt miệng của mình lại, An Nhĩ Thuần chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có lúc mình rơi vào hoàn cảnh như thế này.

"Ngậm lấy nó."

"..."

Cũng không biết là Hàn Tử Thần ra lệnh như thế nào, cơ thể của An Nhĩ Thuần lại phản ứng lại lời nói của hắn.

Cô quỳ xuống, lần đầu tiên đối diện với 'cái đó' của người con trai.

"Um..."

Do một phần hiếu kì, cô cũng thử ngậm lấy cái đó của hắn. Tay không phận sự mà cũng thử chạm vào nó.

'Nó có mùi thật lạ lại nóng nóng, vị cũng kiểu gì ấy nữa.'

—————

Dù là mùa đông đã bắt đầu đến nhưng nhiệt độ ngoài trời và trong phòng bếp cũng không chênh lệch nhau quá nhiều.

Nhưng ít nhất là vẫn đủ ấm. Huống hồ nhà Hàn Tử Thần hôm nay còn đón thêm những vị khách 'ăn trực' nữa.

Ngay khi chuẩn bị xong đầy đủ một bàn đầy ắp thức ăn và một nồi lẩu đang sôi sùng sục thì An Nhĩ Thuần ra mời mọi người cùng vào ăn. Nói thật cô đói lắm rồi.

"Mọi người ăn nhanh cho nóng."

"Chị Thuần, sao mặt chị đỏ vậy?"

"..."

Vừa ngồi xuống, Từ Vũ đã hỏi câu hỏi mà An Nhĩ Thuần không nghĩ tới. Dù vậy cô vẫn bình tĩnh trả lời.

"Còn không phải vì trời lạnh sao? Đến một lúc nào đó có bạn gái em sẽ hiểu."

"..."

Tất nhiên là cô cũng bồi thêm một câu trêu trọc nữa. Muốn chơi cô à, không có cửa đâu.

"Đại tỷ phản ứng cũng thật phi thường." Lạp Mạn cũng không quên bồi thêm vào.

"Em cũng quá khinh thường chị rồi đấy. Dù sao thì..."

Cô liếc qua Hàn Tử Thần rồi cười một cái, hắn cũng nhìn lại cô chỉ là không có cảm xúc gì nhưng nhìn trong ánh mắt đó có sự cưng chiều.

"Mắt của tôi, sao tôi chưa ăn gì đã thấy no rồi thế này?" Nhìn qua ánh mắt của An Nhĩ Thuần, Lạp Mạn lại 'độc thoại'.

"Vậy chú em có thể ra ngoài uống nước rồi đấy. No rồi thì ngồi đây làm gì." Thiên Mạc nhìn Lạp Mạn một cái.

"Anh..."

"..."

"Không sao. Bụng tôi vẫn có ngăn riêng để chứa thêm đồ ăn Đại tỷ nấu."

"Vậy sao?"

"..."

Lúc này bầu không khí lẽ ra phải vô cùng căng thẳng nhưng không hiểu sao. An Nhĩ Thuần lại cảm giác giữa những người ở đây có một mối liên kết nào đó mà không thể cắt đứt được.

Chợt cô cảm thấy lạc lõng...

Nhìn mọi người trước bàn ăn đang trò truyện vui vẻ khiến cô không thể xen vào được dù chỉ là một lời nói thậm trí là một từ. Hàn Tử Thần và Phong Vĩ dù có hơi lạnh nhạt nhưng lâu lâu họ vẫn thêm tiếng nói vào dù chỉ là một hai câu thốt lên thôi.

Dù vậy nhưng trên khuôn mặt của họ vẫn xuất hiện ý cười, không phải cô chưa từng thấy vẻ mặt này ở Hàn Tử Thần nhưng khi ở với cô, hắn vẫn có gì đó gò bó.

Cô biết Hàn Tử Thần vẫn đang kiểm soát cô và xem xét độ nguy hại của cô. Nói trắng ra, từ trước tới giờ chưa lần nào Hàn Tử Thần tin tưởng cô cả.

'Dù cho cô đã đỡ đạn cho hắn sao?' Quên đi, người nguyện chết vì hắn có bao nhiêu người chứ. Nếu lúc đó không là cô thì chắc cũng là Lạp Mạn hoặc Thiên Mạc đi cùng hắn thôi.

Nghĩ đến đây, vết thương bị đạn bắn của cô lại nhói một cái như để nhắc rằng cô không được quên nó.

'Vì cô là người phụ nữ của hắn?' Đừng có mơ tưởng nữa, chỉ cần hắn ra lệnh thì có bao nhiêu người theo hắn chứ. Sợ rằng cô cũng chỉ là một con kiến trong bầy ong vỡ tổ thôi.

An Nhĩ Thuần bất giác khoá mình lại trong chính suy nghĩ của băn thân. Chính bản thân cô cũng không nhận ra là mình thẫn thờ cho đến khi có người lay cô.

"Thuần An tỷ... Thuần An tỷ..."

"Hả..."

"..."

Vân Dương chợt nhìn thấy ánh mắt của An Nhĩ Thuần có gì đó tăm tối, nhất thời cũng không kịp phản ứng lại.

Hàn Tử Thần ngồi đối điện cô cũng đã nhìn thấy nó, giờ hắn mới để ý rằng mình luôn chú ý đến mọi hành động của cô gái này. Kể cả những việc nhỏ nhất hắn cũng không muốn cô giấu mình.

"Mọi người ăn tiếp đi, tôi ra đây một tí."

"..."

Giả vờ lắc lư cái điện thoại rung rung bên tay, An Nhĩ Thuần lấy cớ rời khỏi bàn một lúc.

Ngay khi đến cửa, cô quay lại nhìn trên bàn ăn một lần nữa. Đến cô cũng không hiểu là mình đang mong chờ điều gì từ những người 'xa lạ' này, chắc là cô mong có ai đó kéo mình lại, hay một hành động nào đó.

'Cô không biết?' Lắc đầu để những suy nghĩ trôi đi, cô tắt chuông điện thoại rồi đi rửa mặt.

—————

Nhìn bản thân mình trong gương, không hiểu sao cô lại sờ lên mặt của mình.

Phải rồi, lúc nãy Từ Vũ có hỏi cô sao mặt cô lại đỏ thế.

Hàn Tử Thần cũng đã từng hỏi cô như vậy. Lúc ấy cô nói thế nào nhỉ? Hình như câu trả lời cũng khác đúng không?

Nhắc đến Hàn Tử Thần, cô lại nhớ đến những người đang ngồi ăn ở trong phòng ăn. Họ đều là những người bạn thân của nhau, nghe nói là cũng lâu lắm rồi.

Cô cũng có bạn thân đúng không? Bích Thuần luôn nói hai người là bạn thân nhưng từ khi Bích Thuần lấy chồng, số thời gian hai người gặp nhau cũng không còn nhiều như trước nữa.

Cô cũng không hề trách Bích Thuần, ai cũng phải chăm lo cho gia đình của mình thay vì...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.