"Tỉnh rồi?" An Nhĩ Thuần vừa mở mắt đã thấy người đàn ông trước mặt mình đang nhìn chằm chằm.
"Sao không gọi em dậy?"
Dụi dụi mắt, cô nhìn vào đồng hồ treo giữa căn phòng. Cũng may vừa đúng lúc hai tiếng trôi qua.
"Ngủ say quá."
"Nhưng cũng phải dậy thôi, còn phải ra mắt bạn anh nữa chứ."
An Nhĩ Thuần cười cười lôi Hàn Tử Thần ra khỏi giường. Cô vào rửa mặt xong thì cũng theo Hàn Tử Thần về biệt thự của hắn.
Đi qua sảnh của công ty, vì đang sắp tan tầm nên mọi người cũng đã dừng hết công việc của mình lại và dành thời gian để truyện trò, tám mọi thứ trên trời dưới đất.
Nhưng đấy là chỉ khi không có người ở đó, mỗi khi Hàn Tử Thần đi qua, dù là ai thì đều phải im lặng vì hắn không thích ồn ào, lại càng không thích người khác bàn tán sau lưng mình.
Nhưng An Nhĩ Thuần thì không vậy. Lúc trước, mỗi lần cô đi ra lấy nước uống hay pha caffe cho cả hai người thì thường nghe thấy tiếng bàn tán sau lưng mình, nào là nói cô là hồ ly tinh mê hoặc chủ tịch, lúc thì là con đ* chỉ biết lên giường...
Không lời nào là cô không nghe thấy vì mọi giác quan của cô đều rất nhạy bén, chỉ là không hiểu sao sau đó thì những người đó không thấy đâu nữa. Dần dần thì cũng không còn lời bàn tán sau lưng cô nữa, chỉ khi cô không có ở đây thì họ mới nói tiếp.
—————
Biệt thự ở ngoài thành.
Vừa tắm xong, An Nhĩ Thuần cảm thấy thật thoải mái sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-yeu-quy-vo-yeu-chong-rat-nhieu/1301978/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.