Sau khi mọi người ra về hết, trong phòng bệnh chỉ còn Hàn Tử Thần và An Nhĩ Thuần.
An Nhĩ Thuần nhìn người con trai hoàn mĩ trước mặt mình. Cũng không biết nói gì cả, lúc tỉnh lại không hiểu sao điều đầu tiên cô nghĩ đến là muốn hỏi anh có sao không.
"Hàn tổng có bị thương không?"
"Gọi tôi là Thần."
"Th... ần, anh có bị thương không?" Dù có chút ngạc nhiên nhưng cô cũng nhanh thích ứng được.
"Không sao."
"Vậy tốt rồi."
"Sao lại chạy ra?"
"Không biết nữa, lúc đó chỉ có suy nghĩ là mong anh không sao."
"Sau này không được phép bị thương."
"Biết rồi. Em sẽ cố gắng."
"..."
—————
Thời gian An Nhĩ Thuần dưỡng thương ở bệnh viện không lâu lắm. Vì cả cô và Hàn Tử Thần đều ghét mùi bệnh viện nên cô xin hắn cho được xuất viện sớm.
Ngày An Nhĩ Thuần xuất viện, cô không về nhà ngay mà theo Hàn Tử Thần về nhà riêng của hắn.
Đó là một căn biệt thự ở ngoài thành, một nơi yên tĩnh càng thích hợp để dưỡng thương.
Lúc đầu khi cô quyết định xuất viện, Bích Thuần không phàn đối mà cũng chẳng ủng hộ. Bích Thuần cũng có ý muốn cô về nhà cô ấy ở nhưng An Nhĩ Thuần đâu thể làm phiền vợ chồng hai người họ yêu đương được.
Khi nghe cô nói sẽ sống ở nhà Hàn Tử Thần một thời gian, Bích Thuần không phản ứng gì thái quá lắm, chỉ nói cô giữ gìn sức khoẻ không được để bị thương nữa càng không được tự làm thương chính mình.
Lúc nhìn thấy khuôn mặt khó xử của Bích Thuần. Cô cố gặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-yeu-quy-vo-yeu-chong-rat-nhieu/1301977/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.