"Tôi về cùng em."
"Không cần đâu, người cao quý như anh quan tâm đến mấy con động vật kia làm gì."
"..."
Lời nói của An Nhĩ Thuần lại lần nữa khiến hắn ngạc nhiên, cô lúc nào cũng cười cười nói nói như thể mọi thứ không liên quan đến cô vậy.
"Họ không phải ba mẹ ruột của tôi đâu. Nên việc họ làm gì hay sống thế nào... nói thật... tôi không để tâm một chút nào."
"..."
Bản thân An Nhĩ Thuần cũng không biết mình nói cho hắn để làm gì nữa, chỉ đơn giản là cô muốn nói cho một ai đấy nghe thôi.
"Ừ..."
Một lúc im lặng hắn mới đáp lại, không biết nói hắn không đi hay trả lời cho câu truyện của cô nữa.
"Tôi đi trước."
"..."
Nói rồi cô rời khỏi phòng.
—————
*Phù...
Bước vào thang máy, An Nhĩ Thuần thở dài một hơi. Cánh tay cô giữ lấy trái tim đang đạp loạn của mình, có ai biết rằng lúc cô đứng trước người đàn ông kia cô đã sợ thế nào.
Ai bảo cô cứ tỏ ra bình thường là cô không căng thẳng đâu? Sợ rằng nếu chỉ cần đứng trước hắn một lúc nữa thôi thì cô sẽ ngã mất.
Phải công nhận một điều, hắn khoẻ thật đấy.
*Mẹ kiếp
Ngày hôm qua bị hắn dày vò cả đêm làm cả người cô bây giờ mệt dã dời. Nói thật nếu bây giờ mà được nghỉ ngơi thì cô chỉ muốn buông xuôi hết tất cả để có thể ngủ một giấc thật dài... cho dù cô không thể thức dậy nữa cũng được.
"Chưa phải lúc này." Nắm chặt bàn tay lại cô dựa mình vào thang máy để có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-yeu-quy-vo-yeu-chong-rat-nhieu/1301965/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.