An Nhĩ Thuần lúc này thật sự không còn một tí sức lực nào cả, điều duy nhất cô làm chỉ là dựa vào người đàn ông đang bế cô.
"Hàn thiếu gia, cứ để tôi tự làm là được rồi." Ngay khi hắn đặt cô vào nhà tắm cô đã lên tiếng.
"Còn sức?" Hàn Tử Thần lại lườm cô một cái, hắn có một chút vui vì cô nhớ tên của mình nhưng sao lại gọi xa lạ vậy.
"Không..." Giọng An Nhĩ Thuần bé tí phát ra, quả thật bây giờ cô rất mệt, sợ là bây giờ cả tay cũng không nhấc lên được.
Cả hai người không nói gì nữa, hắn tắm rửa sạch sẽ cho cô, tiện thể tắm cho hắn rồi đưa cô ra ghế sofa gần đó.
'Khoả thân' đi trong căn phòng lớn thế này làm An Nhĩ Thuần cảm giác có chút ngại dù không có ai.
"Đưa một bộ váy..."
An Nhĩ Thuần nghe hắn đọc số đo của cô lên mà không khỏi ngại ngùng, đến bản thân cô còn không biết chính xác mà sao hắn biết rõ vậy chứ.
Ngay khi hắn vừa điện thoại xong thì ở thang máy chuyên dùng để chuyển đồ xuất hiện một bộ váy. Trong thang máy chỉ có duy nhất hai bộ đồ một nam một nữ, không hề có một người nào đưa lên.
Hàn Tử Thần lấy hai bộ đồ lại thay cho mình rồi mới thay cho cô. An Nhĩ Thuần cảm thấy bây giờ mình thật vô dụng, ngay cả việc đơn giản nhất sợ cô cũng không làm được.
Sau khi Hàn Tử Thần thay xong đồ cho cô thì thức ăn cũng được đem đến bằng cách tương tự như quần áo.
Một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-yeu-quy-vo-yeu-chong-rat-nhieu/1301964/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.