Vân Vy đang ngắm nhìn Hắc Khải cùng với con mình, cô cũng thu hồi lại tay đang hứng tuyết của mình. Tuyết rơi rồi, cô phải đi mua một chiếc ô mới được.
Cô lặng lẽ rời đi, tới cửa hàng tạp hoá ở gần đó. Lúc cô mua ô xong, định quay trở lại công viên thì đột nhiên có gì đó kéo kéo váy cô.
Vân Vy theo phản xạ mà cúi đầu xuống nhìn. Cô nhất thời hơi bất ngờ khi có một cô bé đang kéo váy mình. Cô bé có làn da trắng như tuyết, hai má phúng phính vô cùng dễ thương. Vân Vy không nhịn được, liền ngồi xuống nhéo một bên má phúng phính của cô bé:
- Sao lại kéo váy cô, con bị lạc đường sao?
Cố Giai Tuyết chớp chớp đôi mắt to tròn, sau đó lấy từ trong cặp ra một chiếc kẹo mút đưa cho Vân Vy:
- Cho cô sao?
Vân Vy nhìn chiếc kẹo mút rồi lại quay sang nhìn Giai Tuyết. Giai Tuyết lập tức gật đầu. Vân Vy mỉm cười nhận lấy chiếc kẹo mút, sau đó xoa đầu cô bé:
- Con bị lạc đường sao, có cần cô giúp con tìm người thân không?
Cố Giai Tuyết vẫn nắm chặt váy Vân Vy, cô bé mãi mới chịu nói một câu:
- Cô tên gì ạ?
- Hả...? À, cô tên Vân Vy. Thế còn con?
Giai Tuyết có vẻ bớt rụt rè hơn, cô bé mạnh dạn nói:
- Con tên Giai Tuyết ạ. Ba nói ngày đầu nhìn thấy con là ngày tuyết rơi, vì thế nên mới đặt tên cho con là Tuyết ạ.
Vân Vy gật đầu, cô cũng mỉm cười với cô bé:
- Vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-vo-tam-phu-nhan-con-muon-chay/1722951/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.