Buổi chiều đến, Ngụy Long Ân mặc dù cả ngày hôm nay không có tiết học nhưng vẫn kiên quyết đưa Sở Dược Lam đến trường, nhưng anh chỉ đưa cô đi thôi, còn hai đứa em ruột của mình thì anh đã một chân đá đi mất rồi. Nhìn thấy anh trai mình như vậy An Di cũng không nói gì, riêng Định Viêm lại bĩu môi thầm mắng anh hai của mình "Trọng sắc hơn anh em".
Khi Sở Dược Lam vào lớp thì lại có một bó hoa hồng ở đó, cô rặn hỏi mọi người thì mới biết đây là hoa mà Doãn Đa Tiệp đã mang đến tặng. Cô không nói gì liền cầm bó hoa ném thẳng vào thùng rác, bên dưới bàn của cô còn có mấy thanh Chocolate, loại mà trước kia cô thích ăn nhất nhưng sau này cô không còn thích nữa. Sở Dược Lam có chút trầm mặt, sau đó cũng thẳng tay ném vào thùng rác, bó hoa hồng xinh đẹp cùng với những thanh Chocolate ngon lành đều nằm yên vị cùng nhau trong thùng rác cực kỳ thơm tho.
Buổi học bắt đầu, Sở Dược Lam cũng không nghĩ gì nhiều về cái tên Doãn Đa Tiệp nữa, cô vẫn nên bắt đầu tập trung cho việc học thì hơn. Còn An Di thì ngay lập tức liền báo cáo sự việc cho ông anh trai yêu quái của mình. Khi Ngụy Long Ân nhìn thấy An Di nhắn đến những việc mà cô đã làm, còn chụp hẳn bằng chứng khóe môi liền nhếch lên. Tuệ Mộc ngồi đối diện nhìn thấy con trai vui vẻ như vậy liền lên tiếng.
- Có gì vui sao hả con?
- Dạ không có gì ạ. Mẹ... Tối nay buổi tiệc tổ chức thế nào ạ? Để con sắp xếp.
- Không cần đâu, buổi tiệc cha con đã lo rồi. Còn về phần con, tối nay đưa con dâu đến cho mẹ là được.
Ngụy Long Ân nghe như vậy liền mỉm cười. Tuệ Mộc cũng nhẹ nhàng nở một nụ cười đầy sự dịu dàng, rồi nói.
- Con và cô bé nhà họ Sở thế nào rồi?
- Mẹ... Nếu con và cô ấy ở cạnh nhau thì sẽ thế nào mẹ nhỉ?
- Thật ra so về thân phận thì quả thật là nhà con bé rất vượt trội. Nhưng mà con trai của mẹ cũng không phải dạng người tầm thường, chỉ cần con có lòng. Mẹ tin hai đứa sẽ được ở bên nhau. Riêng về bên gia đình của con bé thì mẹ không biết.
- Mẹ... Liệu con có gây tổn thương đến cô ấy hay không?
Tuệ Mộc lắc đầu, sau đó nói.
- Mẹ chỉ nói với con một điều thôi. Đó là phải tin tưởng. Cho dù con có tận mắt chứng kiến cái gì đi nữa, hay chỉ là nghe về một phía, con vẫn phải lựa chọn tin tưởng người con yêu. Vì sự tin tưởng đó mới là yếu tố quyết định của một cuộc tình. Con thấy đó, năm đó là vì mẹ không tin cha của con nên cha và mẹ mới mất sáu năm xa cách. Nếu lúc đó mẹ chỉ cần hỏi cha con rằng có yêu mẹ hay không... Thì mẹ và ông ấy đâu cần thiết mất sáu năm như vậy.
Ngụy Long Ân gật đầu, sau đó anh liền xin phép lên phòng. Ngay cả bản thân anh chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ yêu ai đến quên đi lý trí, nhưng anh từng tâm sự với Lục Trường Ninh, cậu ta chỉ nói một câu "Con người có thông minh đến mấy thì yêu vào cũng ngu", lúc đó bản anh thân còn chế nhạo cậu ta. Nhưng sau khi trong trái tim của anh đang có hình bóng của Sở Dược Lam ngự trị, thì dường như anh đều làm những gì mà trước kia anh cho là ngu ngốc. Đến cả anh cũng phải giật mình về những điều đó, trong khi anh đang mãi mê theo đuổi suy nghĩ của mình thì Lục Trường Ninh nhắn tin đến.
LTN: [Này, tối nay tớ sang đón Tiểu Lam nhé?]
NLA: [Không cần, tớ đến đón cô ấy!]
LTN: [Thôi nào, dù sao thì trong buổi tiệc cậu cũng ở cùng em ấy mà. Để tớ đón em ấy, sẵn tớ có việc muốn hỏi.]
Ngụy Long Ân ngẫm lại một chút, Lục Trường Ninh nói cũng có lý, dù sao thì trong bữa tiệc anh và cô cũng còn rất nhiều thời gian bên nhau mà. Nghĩ như vậy, anh liền nhắn tin đi một từ [Ừ]. Sau đó Lục Trường Ninh cũng không nhắn gì nữa.
Ngụy Long Ân ngồi trên máy tính của mình, nhìn màn hình máy tính là bức ảnh của Sở Dược Lam, anh liền mỉm cười. Bỗng chốc có tiếng gõ cửa vang lên. Ngụy Long Ân vội vàng tắt máy rồi bước đi mở cửa.
- Ông ạ?
- Ừ, ông có chuyện muốn bàn với cháu.
- Vâng, ông vào đi ạ.
Hoàng Phủ Tước ngồi trên giường, còn Ngụy Long Ân vẫn ngồi ở ghế gần máy tính, ông ấy nhìn cháu trai rồi nói.
- Lúc nảy bà của con nhận được một tin nhắn từ Dã Lang, nói là tối nay lão ta sẽ hành động. Ông không muốn làm mẹ của con lo nên ông không nói cho nó biết. Tiểu Ân, tối nay trong bữa tiệc sinh nhật của Mộc Mộc, con cùng Tiểu Di và Tiểu Viêm chuẩn bị một chút.
- Ông, ông có biết bên cạnh Dã Lang còn có ai không?
- Ông nghe nói là cháu ngoại của lão ta thì phải. Tên là cái gì... Lộ Căng. Tên này tuổi còn nhỏ nhưng rất mưu mô, đàn em cũng nhiều, nói chung khắp các quán bar đều biết danh của tên này. Các cháu nên cẩn thận vẫn hơn.
- Cháu biết rồi.
Sau khi Hoàng Phủ Tước rời khỏi thì anh lại rơi vào trạng thái trầm lắng, nếu tối nay Dã Lang cho cháu của lão ta hành động, bản thân anh đương nhiên có thể tự bảo vệ mình, nhưng còn Sở Dược Lam. Liệu cô có thể tự phòng thủ hay không? Mặc dù anh từng nghe nói cô có học qua võ, nhưng dù sao đây cũng là chuyện đánh đấm, liệu cô có thể an toàn thoát thân hay không đây?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]