Buổi tối hôm nay, Mạc Hinh và Sở Khắc Uy đều có việc bận nên không đi được, vì thế khi Lục Trường Ninh đến cũng chỉ là đến đón cô đi, Sở Dược Lam bước lên xe liền nhận được ánh mắt kì quái của Lục Trường Ninh, cô liền lên tiếng.
- Anh nhìn cái quỷ gì thế?
- Cục Bông à, em bây giờ thật sự quá khác ngày hôm qua nha.
- Lục Trường Ninh! Anh chán sống rồi đúng không?
- Không hề nha.
Sau đó Lục Trường Ninh liền khởi động xe rồi rời khỏi Viện Trạch, trên đường đi cậu ta nhìn cô, rồi nói.
- Em và Ngụy Long Ân đã ở bên nhau rồi sao?
- Em cũng không chắc rằng mình đã sẵn sàng hay chưa, nhưng em muốn thử.
- Tiểu Lam, nếu cậu ta làm em tổn thương... Đừng khóc, vì anh luôn ở đây chờ em.
Sở Dược Lam nhìn anh rồi mỉm cười ngọt ngào, cô lên tiếng nói.
- Anh đừng lo, em không dễ bị tổn thương đâu. Hơn nữa... Anh Trường Ninh, thật ra em thấy có người sẽ thật tâm thích anh. Mặc dù tuổi của em ấy còn nhỏ thôi. Nhưng dù sao bây giờ rất thịnh hành trâu già gặm cỏ non hoặc phi công lái phi cơ mà.
Lục Trường Ninh bật cười, thật ra không phải cậu ta không biết trong số ba đứa cháu nhà họ Sở thì có cô bé Sở Tuệ Linh từng biểu hiện rất nhiều lần rằng cô bé thích cậu, nhưng mà... So về tuổi tác thì thật sự chênh lệch quá lớn rồi. Lục Trường Ninh lớn hơn cô đã ba tuổi, mà bây giờ ở bên cạnh Sở Tuệ Linh, cậu còn lớn hơn cô bé gần mười tuổi rồi còn gì.
- Anh không ngại cái gì, anh chỉ sợ khiến con bé mơ mộng thôi. Em biết, anh rất lăng nhăng, trừ em ra... Anh khó có thể quan tâm ai. Có lẽ thím Quyên nói đúng, anh có nét giống với chú Khắc Huy. Không yêu được nhưng vẫn âm thầm bảo vệ. Tiểu Lam, em nhất định phải hạnh phúc.
Sở Dược Lam mỉm cười, khi về đến nhà của Ngụy Long Ân, cô thầm đánh giá ngôi nhà này. Từ ngoài cổng đi vào là đã rất sang trọng, phong cách xen lẫn giữa cổ điển và hiện đại, sau khi bước xuống xe cô liền nhìn thấy có quá trời khách quý đã đến từ sớm, sau đó cô liền nói nhỏ với Lục Trường Ninh.
- Đúng là nhà của kiến trúc sư nổi tiếng thế giới, các cơ quan bẫy cũng thật tinh tế. Nếu không quan sát kĩ sẽ chết chớ đùa. Muốn vào trộm đồ cũng khó.
Lục Trường Ninh nhìn Sở Dược Lam đầy kinh ngạc, ngôi nhà này là do Hoàng Phủ Tuệ Mộc và Định Viêm lên bản vẽ rồi xây nên, mặc dù Định Viêm rất có thiên phú về mặt này nhưng cậu vẫn không muốn đi theo con đường này, tuy nhiên... Định Viêm lại vừa muốn phát triển về mảng kiến trúc vừa muốn phát triển về thiết kế thời trang. Nhưng mà cuối cùng, Định Viêm vẫn chọn con đường kinh doanh.
- Tiểu Lam, em giỏi thật đấy, mới quan sát đã biết ở đây có bẫy. Anh đến đây hơn mười lần rồi còn chưa biết hết về ngôi biệt phủ này đấy.
- Do anh nghĩ quá đơn giản thôi. Hoàng Phủ gia là một con rồng, mà bản tính của con rồng là giấu vàng và báu vật. Còn cộng thêm Ngụy gia... Hai con rồng lớn ở cạnh nhau thì anh nghĩ xem tài sản sẽ là bao nhiêu.
Lục Trường Ninh đưa ngón tay cái lên khen ngợi cô em gái nhỏ này, sau đó liền cùng Sở Dược Lam đi vào trong. Gia đình của Ngụy Long Ân nhìn thấy cô gái xinh đẹp này đi vào liền có chút ngẩn người, nhất là Hoàng Phủ Ngọc Tuyết và Dục Tích Vân, sống trên đời nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên nhìn thấy một cô gái xinh hơn cả tiên nữ đấy.
- Cô Tuệ Mộc, hôm nay cha mẹ của cháu có việc bận nên không đến, họ gửi lời xin lỗi. Còn đây là quà sinh nhật của gia đình cháu, chúc cô sinh nhật vui vẻ ạ.
Tuệ Mộc cũng mỉm cười rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, đến quà cũng không thèm lấy, Tuệ Mộc kéo cô ngồi bên cạnh mình, nói.
- Con đến đây là món quà lớn lắm rồi.
- Dạ?
- Con là Tiểu Lam đúng không? Tiểu Di đã nói với cô hết rồi. Con và Long Ân đang hẹn hò.
Sở Dược Lam nhìn Ngụy Long Ân rồi có chút ngượng ngùng. Hoàng Phủ Lan Ư đang ngồi bên cạnh mẹ mình liền nói.
- Chị ấy đáng yêu quá mẹ nhỉ?
Sau một hồi ngồi nói chuyện thì Trình Hải Hà nhìn Sở Dược Lam, rồi nói.
- Tiểu Lam, lâu ngày không gặp. Đúng là con của chị Hinh, càng lớn càng xinh đẹp.
- Chị... À không đúng, cô Hải Hà.
Thật ra trước khi Sở Dược Lam gọi Cổ Hàn Lâm là chú thì Cổ Hàn Lâm có thường xuyên đưa cô đi đến bệnh viện để xem những đứa bé mà bị cha mẹ bỏ rơi ở lại bệnh viện. Vì Trình Hải Hà là bác sĩ khoa sản nên cô và Trình Hải Hà thường xuyên gặp nhau, lúc đó cô luôn gọi là "Chị Hải Hà", nhưng sau này lại phải đổi cách xưng hô là "Cô Hải Hà", phút chốc không quen lắm.
Trình Hải Hà nhìn cô rồi mỉm cười, cô bé này thật sự rất xinh đẹp và đáng yêu. Nhưng mà không phải tính cách thật của cô đâu, Trình Hải Hà từng nhìn thấy một tính cách khác quật cường của cô rồi.
Sau một lúc, thì bữa tiệc chuẩn bị bắt đầu, Trình Hải Hà trước khi đi cùng Liêu Dinh còn nói nhỏ với cô.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]