Sau khi Trần Cận Diêm chỉ rõ văn phòng làm việc của cô thì Ngụy Long Ân liền lập tức xông vào, Sở Dược Lam nhíu nhíu mày khó chịu lên tiếng.
- Ngụy tổng\, phép lịch sự tối thiểu là gõ cửa anh cũng không có sao?
- Chúng ta nói chuyện một chút. Anh nghĩ em hiểu lầm về anh rồi.
- Ngụy tổng\, tôi nghĩ là không cần đâu. Cho dù là hiểu lầm hay không hiểu lầm\, tôi cũng gôm đủ thất vọng rồi. Phiền anh ra ngoài.
Nghe cô nói như vậy nhưng anh vẫn không hề có phản ứng gì cả, anh đi đế bên cạnh cô.
- Em không để anh giải thích sao?
- Giải thích? Còn giải thích cái gì nữa?
- Thật ra cô ta không phải bạn gái của anh. Hôm đó anh và cô ta cùng một vài người bạn là du học sinh đang ngồi ở một quán nước\, anh đi vào toilet nhưng quên mang theo điện thoại. Chắc là cô ta đã...
- Đủ rồi!
Sở Dược Lam giận dữ đập bàn. Càng nghe anh nói cô càng cảm thấy thật sự rất khó chịu, sau đó Sở Dược Lam liền nhìn anh rồi nói.
- Nếu anh nói ngày hôm đó cô gái đó là vì hiểu lầm\, vậy hai ngày sau... Hai ngày sau tôi gọi cho anh\, vẫn là cô gái đó nhấc máy. Việc này anh nên giải thích thế nào? Rồi sau đó\, sau đó sao anh không gọi lại cho tôi? Một lần cũng không? Ngụy Long Ân\, tôi gôm đủ thất vọng rồi. Phiền anh đi ra khỏi đây!
Ngụy Long Ân vẫn không nhúc nhích, anh vẫn đứng yên ở đó nhìn cô. Sở Dược Lam bây giờ lại xem anh như người tàng hình vậy, không thèm đếm xỉa đến. Một chốc sau, điện thoại của cô vang lên, Ngụy Long Ân có cố gắng liếc nhìn thì nhìn thấy hai từ "Honey", máu điên liền bắt đầu ngo nghoe rục rịch. Sở Dược Lam nhẹ nhàng nở một nụ cười hiếm thấy, khiến cho Ngụy Long Ân kinh hãi. Sau đó liền bắt máy.
- [Tiểu honey\, ra đón tớ đi.]
- Đến ngay.
Sau đó Sở Dược Lam liền nhanh chóng thu dọn một ít đồ đạc cho vào túi xách rồi liền bước ra ngoài, cô nhìn anh nhíu mày lại, nói.
- Ngụy tổng\, phiền anh ra ngoài. Văn phòng của tôi không phải khách sạn.
Sau khi Sở Dược Lam rời khỏi văn phòng của mình thì liền nhìn thấy An Di và Trần Cận Diêm đang đứng ngoài cửa, cô nhìn Cận Diêm hừ lạnh một tiếng rồi cất bước rời đi. Ngụy Long Ân theo đó liền đuổi theo cô, để An Di có chút không thể nào hiểu nỗi.
- Rõ ràng anh ấy đang giải thích\, nhưng tại sao càng giải thích càng khiến cho Dược Lam nổi nóng là thế nào nhỉ?
- Vì con bé gôm đủ thất vọng rồi. Chỉ cần là gôm nhặt đủ thất vọng\, cho dù Ngụy Long Ân có giải thích thế nào\, đều không lọt tai. Tổn thương năm xưa\, cộng với tổn thương của năm năm này\, con bé thật sự sợ hãi trước từ "Yêu" rồi.
[.....................]
Ngụy Long Ân đi theo Sở Dược Lam đến sân bay, anh nhíu nhíu mày nhìn theo cô gái xinh đẹp đang đứng đợi người, xung quanh có rất nhiều người bàn tán về cô. Vì sao à? Thứ nhất là vì cô cực kì xinh đẹp, thứ hai là khí thế của cô phát ra thật sự làm người ta phải chú ý.
Một lúc sau, từ bên trong đi ra là một cô gái minh tinh rất xinh xắn, cô gái này không ai khác chính là Ảnh Hậu Vũ Dạ Uyển. Ngụy Long Ân từng nghe nói kim chủ luôn bảo hộ và che chở Vũ Dạ Uyển là mang họ Sở, anh còn tưởng là Sở Khắc Uy hay Sở Khắc Huy, hóa ra kin chủ của vị Ảnh Hậu này lại là Sở Dược Lam.
Còn ở bên phía của cô, khi Vũ Dạ Uyển bước ra thì có nhiều người muốn đi đến để xin chữ kí nhưng vì bên cạnh Vũ Dạ Uyển là Sở tổng - Sở Dược Lam, nên họ liền bất giác lùi lại.
- Honey \~ Nhớ cậu quá a \~\~
Vũ Dạ Uyển liền không kiêng dè ôm lấy Sở Dược Lam, mà hình như bọn họ nghe đồn rằng vị tiểu thư Sở Dược Lam này cực kì ghét ai đó chạm vào mình, nhưng khi Vũ Dạ Uyển ôm chặt như vậy, cũng không có ý định đẩy ra, thay vào đó còn ôm nhẹ lấy cô gái này, nói.
- Chào mừng cậu đến với Trác Thành.
- Cậu đó\, cậu đó... Mời người mẫu đại diện của thương hiệu của cậu mà không nhớ đến tớ. Nếu không phải anh chú Sinh nhà tớ nói cho tớ biết\, chắc cậu định quên tớ đúng không!!! Sở Dược Lam\, tớ dỗi.
Khóe môi của Sở Dược Lam nâng lên thành một nụ cười nhẹ nhàng, Ngụy Long Ân đứng từ xa mà bị sững sờ, nụ cười này thật sự quá hiếm hoi rồi.
- Ảnh Hậu Tiểu Dạ\, cậu là mẹ hai con rồi đấy\, đừng có mà nhây nữa. Đi thôi\, muốn làm tiêu điểm nóng à?
Vũ Dạ Uyển gãi gãi đầu, vị Ảnh Hậu này lúc trước ngoài miệng nào là ghét Đường Phục Sinh, nào là muốn gả cho người khác. Cuối cùng thì sao chứ? Chỉ mới hai mươi ba tuổi thôi đã ngoan ngoãn về nhà của Ảnh Đế Đường, không chỉ vậy, còn sinh cho người ta một cặp long phượng thai nữa chứ.
Sau khi Sở Dược Lam đón được Vũ Dạ Uyển thì liền lái xe về nhà của mình, lần này Sở Thị đầu tư về mặt làm đẹp, Sở Dược Lam lúc đầu định là sẽ nhờ mẹ mình làm người mẫu, nhưng sau đó Vũ Dạ Uyển lại gọi điện đến, khóc lóc ỉ ôi nên cô đành chọn vị Ảnh Hậu tỷ đô này. Vũ Dạ Uyển ở Phong Thành, Ân Thành, Miên Thành hay Quý Thành đều rất có tiếng tăm, nhưng ở Trác Thành này thì có chút ít người biết đến. Nhưng lần này chọn Vũ Dạ Uyển làm người phát ngôn và người đại diện thì thật sự không quá tồi.
Ở trên xe, Vũ Dạ Uyển nhìn vào gương chiếu hậu, nói.
- Honey\, hình như bạn trai cũ của cậu đang ở phía sau xe của chúng ta kìa.
Sở Dược Lam nhìn vào liền nhíu mày, có chút lạnh nhạt nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]