Buổi tiệc chính thức bắt đầu, Ngụy Long Ân bị Lâm Tương Tư bám lấy riết, Sở Dược Lam nhìn thấy liền không vui, ở bên cạnh Thời Cảnh Lưu không biết nên làm gì, người con gái này vốn dĩ thể xác đang ở ngay đây, nhưng tâm trí lại đang ở ngay bên cạnh Ngụy Long Ân ghen tuông vô lí. Thời Cảnh Lưu nhẹ nhàng nắm lấy tay của cô, nói.
- Em làm sao vậy?
- Em không sao. Anh không cần lo lắng.
Khi Lâm Tương Tư được Lâm Minh Thuận đưa đến sân khấu thì Lâm Tương Tư chủ động kéo theo Ngụy Long Ân, khi đứng trên sân khấu, gương mặt của anh cực kỳ không vui, ngay lúc đó liền nói.
- Lâm tiểu thư\, nam nữ thụ thụ bất tương thân. Mong cô tự trọng!
Nói xong, Ngụy Long Ân liền bước xuống khỏi sân khấu, mặc kệ cho hai cha con Lâm Tương Tư đang khó coi ở trên đó. Lâm Tương Tư đương nhiên không bỏ qua việc này cho anh rồi. Cô ta đứng trước micro, nói.
- Xin chào các vị\, hôm nay là ngày chào mừng Lâm Tương Tư tôi về nước để phát triển sự nghiệp. Tôi từng nghe nói ở Trác Thành này có một nữ tổng tài tên là cái gì Sở Dược Lam\, tôi muốn khiêu chiến với cô. Nếu trong vòng một năm\, tôi có thể đánh bại được Sở Thị\, thì Tập đoàn Sở Thị sẽ là của tôi!
Sở Dược Lam nhếch môi cười khinh bỉ, những người có chút tiếng tăm ở đây đều bị Lâm Tương Tư chọc cười, cô ta đang nằm mơ giữa ban ngày đó à? Những cô vẫn chỉ nhìn thẳng vào Lâm Tương Tư, nói.
- Còn nếu như tôi thắng. Tôi muốn mạng của gia đình cô. Thế nào?
Lâm Tương Tư và Lâm Minh Thuận tái mặt, trên dưới Lâm gia cũng phải mười mấy người, chẳng lẽ đối với Sở Dược Lam thì công ti hoàn toàn không quan trọng sao?
- Cô... Cô nói gì vậy\, bây giờ là thời pháp trị... Cô dám sao?
- Lâm tiểu thư\, cô dám mạnh miệng khiêu chiến với tôi\, thì cô có nên điều tra một chút về tôi không? Chú hai tôi bây giờ là Đại Tướng\, tôi cũng có quen biết với một số đại ca đấy. Muốn chơi kiểu gì? Tôi chơi với cô.
Lúc này, có những vị khách đã từng có mặt trong bữa tiệc sinh nhật của Hoàng Phủ Tuệ Mộc vào năm năm trước, cô gái này không chỉ trị được đại ca hống hách Lộ Căng, mà ngay cả đại ca tàn nhẫn rất của giới đêm Cường Điên cũng phải gọi cô một tiếng "Chị Sở", vốn dĩ không ai nghĩ đến một cô gái nhỏ này lại có thể làm hai đại ca có tiếng phải phục tùng.
- Cô...
- Lâm tiểu thư\, vốn dĩ tôi chỉ là muốn mạng của gia đình cô thôi mà? Khó khăn vậy sao? Vậy mà sao cái miệng cô mở lớn thế. Vừa mở miệng đã muốn nuốt cả Sở Thị?
- Tôi... Sở Dược Lam! Cô đừng vì Ngụy Long Ân không yêu cô mà lại hứa mũi nhọn vào tôi!
Ngụy Long Ân lo lắng nhìn về phía cô, anh muốn bước qua đó giải thích, nhưng Sở Dược Lam lại bật cười thành tiếng, Thời Cảnh Lưu ở bên cạnh liền không hiểu. Cô nhìn về phía Lâm Tương Tư, nói.
- Lâm tiểu thư\, so về gia thế giữa Sở gia và Ngụy gia thì cô vẫn nên xem lại một chút. Hơn nữa là... Là tôi đá anh ta\, chứ không phải anh ta đá tôi. Cuối cùng\, cô có cái quái gì mà lại làm tôi chĩa mũi nhọn vào cô? Nhan sắc tầm thường\, học lực tầm thường\, đầu óc ngu si\, tứ chi cũng không phát triển... Vì cái quái gì tôi phải cạnh tranh với cô? Vì ngay từ khi sinh ra\, cô đã thua tôi rồi!
Nói xong, Sở Dược Lam bình thản đứa ly rượu lên với vẻ mặt cực kì khiêu khích. Lâm Tương Tư có chút đứng hình khi nhìn thấy nụ cười kia, còn Thời Cảnh Lưu thì chỉ biết lắc đầu.
Một lúc sau, Ngụy Long Ân cứ bị Lâm Tương Tue lôi lôi kéo kéo nhau cực kì thân mật, cô nhìn thấy liền rất không vui, Sở Dược Lam bây giờ cảm thấy bản thân mình rất nực cười, rõ ràng là không cho anh một cơ hội giải thích, nhưng cô vẫn mong anh có thể chứng minh rõ về việc này. Suy nghĩ vu vơ của cô lại bắt gặp một tin nhắn của của anh, cô lúc đầu còn không biết từ đâu mà anh biết số điện thoại của mình thì lại nhìn sang Trần Cận Diêm, cậu ta liền giả vờ làm lơ đi hướng khác. Ngụy Long Ân hẹn cô ra ngoài gần bể bơi của khách sạn, cô nhìn sang Thời Cảnh Lưu, nói.
- Cảnh Lưu\, anh chờ em một chút. Em đi xử lý việc riêng.
- Cẩn thận.
- Vâng.
Sau đó Sở Dược Lam liền ra bên ngoài, ở bên ngoài là cảnh tượng một nam một nữ đang ôm nhau rất thắm thiết, cô liền siết chặt bàn tay của mình, trái tim thương tổn bây giờ cũng không còn quá đau đớn, cô bước đến chỗ của anh và Lâm Tương Tư, vỗ tay vài cái, nét mặt cực kì bình thản nói.
- Chúc mừng Ngụy Tổng đã tìm được tình yêu của đời mình. Nhưng anh không cần gọi tôi ra đây chỉ để xem hai người ân ái đâu\, tôi không rảnh.
- Lam... Anh không có\, anh...
- Long Ân\, cô ta là ai vậy?
Lâm Tương Tư đương nhiên không để Ngụy Long Ân có thể thoát khỏi tay mình rồi, cô ta liền khoác lấy tay của anh, nũng nịu nói. Nhưng Ngụy Long Ân lại lạnh lùng hất tay của cô ta ra, anh bước đến bên cạnh của cô rồi nói.
- Anh không có ý gì cả\, Lam... Nghe anh nói\, một chút thôi\, được không?
- Ngụy Tổng\, hình như giữa chúng ta vốn dĩ không có gì để nói?
- Sở Dược Lam! Em có thể để anh giải thích một lần cho rõ ràng được hay không hả? Em cứ suốt ngày lảng tránh anh\, đến cả cơ hội để anh giải thích cũng không có. Anh cũng có quyền được bày tỏ hết suy nghĩ của mình\, em thật sự... Không để cho anh có cơ hội nói hay sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]