“Nói dối sao? Bây thì để tôi chứng minh cho em thấy!”
Cố Viễn Tranh nhanh chóng tháo thắt lưng da, anh tiến đến đè người Dung Tiêu Hoan xuống giường. Cô càng giãy giụa, anh càng hung hãn, hai đùi anh như gọng kìm cố định cô ở giữa. Anh bắt đôi tay đang càn quấy của cô đem thắt lưng buộc rồi cố định lên đỉnh đầu.
“Viễn Tranh, đừng mà… hức.”
“Khóc lóc cái quái gì? Là em chọc giận tôi trước không phải sao?”
Nói rồi anh đem môi mình hạ xuống tìm môi Dung Tiêu Hoan. Cô nghiêng đầu tránh né vì thấy bờ môi anh vừa vặn đậu trên tai cô. Cùng với những hơi thở nóng rẫy giận dữ, anh trầm khàn nói:
“Nếu em còn chống cự chỉ e tôi sẽ làm mạnh hơn thôi.”
Dung Tiêu Hoan không nghe, cô giương đôi mắt ướt nhoè về phía cửa sổ, lúc này trời vẫn còn sáng, ánh nắng nhẹ nhàng cùng bầu trời trong xanh ở bên ngoài, hiện tại cô không thể với tới.
Cuộc đời cô đã định trước không có hạnh phúc, vì vậy không nên mong chờ.
“Dung - Tiêu - Hoan! Em quay lại đây cho tôi!”
Cô càng mím chặt môi, một mực không quay lại. Bây giờ, để đối diện với anh là rất khó.
Cô nghe thấy anh nói từng câu từng chữ trong tức giận:
“Được lắm Dung Tiêu Hoan, đừng trách tôi ác.”
Xoẹt!
Chiếc váy xoè trên người Dung Tiêu Hoan bị anh một đường xé rách, tay cô bị trói chặt không thể che đậy, chỉ biết khổ sở cong người lại.
Từng đường nét run
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-tuyet-tinh-dung-lai-day/2557638/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.