Ba ngày liên tiếp Cố Viễn Tranh không liên lạc được cho Dung Tiêu Hoan, chiếc điện thoại thứ bảy cũng bị đập tan.
“Mẹ kiếp Hoan Hoan, em làm gì mà không nghe điện thoại của tôi?!”
Đến một cơ hội nghe anh giải thích cô cũng không cho, có phải anh bỏ qua cho cô nhiều lần nên cô tự thấy điều đó là đương nhiên?
Đến tận hôm thứ năm sau khi Dung Tiêu Hoan bỏ đi, Cố Viễn Tranh mới tạm gác lại công việc, cùng chiếc siêu xe của mình đi tới Dung Gia.
Đây là lần đầu tiên sau khi kết hôn anh tới nhà ba mẹ vợ, trước đó anh vẫn luôn xem thường nơi này.
Từ đầu cho đến khi gặp Dung Tiêu Hoan, anh vẫn giữ bộ mặt lạnh tanh và có phần hung dữ:
“Ba, mẹ con đến đây để đưa Hoan Hoan về nhà, cô ấy ở đây cũng lâu lắm rồi.”
Ông Dung vừa xuất viện không lâu, trông ông tiều tụy thấy rõ, nhất là đôi mắt càng ngày càng trắng dã. Khi về nhà, ông mới phát hiện Dung Tiêu Hoan ở đây đã mấy ngày, ông cũng nhắc nhở cô trở về nhà chồng nhưng thấy thái độ buồn bã của cô, ông cũng đoan phần nào được tình hình. Ông cũng nói rằng ông đã bán công ty nhà họ đi, vì sức ông không thể lo được, lần này cô cũng không phản đối.
Đối diện với người con rể có tiếng nhưng không có miếng này, ông cũng không thể làm gì hơn ngoài truyền đạt lại ý của con gái mình vào hôm trước:
“Cậu Cố, Hoan Hoan nhà chúng tôi đã có quyết định của mình và chúng tôi đã đồng ý với con bé. Vào ngày mai, chúng tôi sẽ đến gặp ông bà thông gia để bàn chuyện về việc ly hôn giữa hai người.”
“Ly hôn sao? Vô lý!”
Giọng nói anh hiện lên vài phần khinh thường.
“Em nói xem tại sao lại muốn ly hôn với tôi?
Từ đầu đến cuối Cố Viễn Tranh đều không rời khỏi cô gái của anh đang cố ý ngồi xa anh nhất có thể, cô cứ cúi gằm xuống như không muốn nhìn lấy khuôn mặt anh một giây một phút nào.
Đến bây giờ anh mới không hiểu, rốt cuộc cô tiếp cận anh nhằm mục đích gì? Ngay cả cái công ty của ba cô cô cũng không cần sao?
Đó dường như là lý do duy nhất mà anh đưa ra để giữ cô lại.
Hốc mắt của Dung Tiêu Hoan đã ư ứ nước từ bao giờ, cô không dám nhìn thẳng vào anh, vào gương mặt điển trai làm cô mê mẩn đó, cô sợ mình sẽ không giữ được quyết định ban đầu. Dù gì trong tình yêu cô chỉ là con gà mờ bị anh lùa vào tròng.
“Lý do anh nên biết mới phải. Bây giờ gia đình em cũng không cần anh giúp đỡ nữa, sau này có dịp em sẽ báo đáp lại. Còn bây giờ… chúng ta nên chấm dứt. Đơn… ly hôn, em sẽ cho người gửi đến anh sớm nhất có thể.”
Khó khăn lắm cô mới nói ra được. Chưa để cô kịp định thần thì tiếng vỡ choang từ thủy tinh vang lên.
Choang!
“Thì ra là tôi hết giá trị lợi dụng rồi à. Dung Gia các người xem tôi là cái gì? Hả?”
Bị tiếng quát của anh dọa sợ, gia đình cô đều lo lắng nhìn nhau, sau một lúc, ba cô mới chầm chậm lên tiếng, dù gì địa vị của anh cũng cao hơn gia đình cô vài bậc.
“Gả con gái cho cậu là chúng tôi sai trước. Nhưng cậu cũng sai…”
Chưa đợi ông Dung nói hết câu, Cố viễn Tranh đã vồ lấy tay của Dung Tiêu Hoan rồi hung hăng kéo cô ra ngoài trước sự ngỡ ngàng của gia đình cô.
Gia đình cô vội vàng đuổi theo, bà Quách đau đớn hét lên:
“Cậu Cố, cậu không được làm bậy!”
“Các người im đi. Tôi sẽ không để các người được toại nguyện đâu.”
Bọn họ đều bị thuộc hạ của anh ngăn lại không cho đuổi theo, họ đành trơ mắt nhìn con gái mình bị kéo đi trong vô vọng.
Hoan Hoan mong con có thể chịu dựng một chút nữa!
Bất lực! Vô vọng bị kéo đi, Dung Tiêu Hoan cũng không phản kháng lại, cô tựa như cái xác không hồn bị Cố Viễn Tranh kéo đi.
Không thể đối phó vậy để anh chơi chán thì thôi, dù gì anh cũng không có tình cảm với cô.
Trên cả đoạn đường về biệt thự của anh, cô không nói một lời, không trách móc một lời, đôi lúc chỉ khẽ suýt xoa vì lực nắm tay của anh quá mạnh, tựa hồ muốn bóp nát tay cô vậy.
Dung Tiêu Hoan càng im lặng càng khiến Cố Viễn Tranh tức giận, khinh thường anh đến thế là cùng.
Đến biệt thự của anh, anh cũng không nể nang gì mà kéo cô lên trên phòng ngủ chính, mạnh bạo ném cô lên giường.
“Dung - Tiêu - Hoan!”
Anh gằn từng tiếng.
“Đừng để tôi phải ép em mở lời. Nói đi, tại sao đòi ly hôn?”
Dung Tiêu Hoan mím chặt môi, khó khăn hít thở, cô nhìn anh, ánh mắt như muốn hỏi “anh còn không biết ư?”
Trước ánh mắt đó của cô, Cố Viễn Tranh cũng không nhìn nổi, vội tránh né.
“Không như em nghĩ đâu, tôi đối với cô ấy hoàn toàn không có tình cảm nam nữ.”
“Vậy còn đứa con của hai người, anh giải thích sao đây?”
“Tôi…”
Dung Tiêu Hoan bật cười, nụ cười chua chát cùng trái tim đau như vỡ tan. Đấy, anh cũng đâu có giải thích được, anh cũng đâu có phủ nhận giữa hai người có một đứa con ràng buộc, vậy sau này cô phải làm sao? Con của cô nữa, phải làm sao đây?
“Đồng ý ly hôn đi, dù gì anh cũng đâu có tình cảm với tôi.”
Cố Viễn Tranh thở hắt ra một hơi, nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống:
“Tôi cũng không biết tại sao tôi lại phát điên vì em đây này? Tôi cũng không hiểu đến cùng tôi phải làm sao để em tin tôi có tình cảm với em!”
Cô liên tục lắc đầu, cay đắng nói:
“Nói dối!”
Cố Viễn Tranh cười lạnh, nụ cười tà ác tựa con sói đang thưởng thức con mồi chống cự trong vô vọng.
“Nói dối sao? Bây thì để tôi chứng minh cho em thấy!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]