Trần Bội Quân không hiểu được Thẩm Tiểu Nhu, trong mắt bà, cô con dâu này miệng cười nhưng trong lòng lại chứa dao găm, tuy rằng sức khỏe của trưởng tôn là bệnh từ nhỏ, nhưng cái cô Thẩm Tiểu Nhu này cũng ở sau lưng giở không ít trò.
Nhưng Đối với Phó Cận Nhiên, bà vẫn là rất thương yêu.
Suy cho cùng nếu như Phó Vân Châu không chống đỡ nổi nữa, Phó gia, sớm muộn cũng thuộc về Phó Cận Nhiên.
Trong căn phòng tối tăm.
Cô gái bị trói hai tay trên giường, trên người phũ một lớp lụa đỏ mỏng, cô gái ngủ mê, vài phút sau thì mở mắt.
Cô bị bán trong một cuộc đấu giá, một cô gái dược tộc bị mang đi đấu giá.
Ở đây?
Là đâu?
Ai đã mua cô về?
Cô gái tốn sức ngồi dậy, đầu có chút choáng váng.
Hai chân, hai tay cô bị trói lại, bước đi có chút khó khăn.
Càng xấu hổ hơn là trên người không một mảnh vải che thân, chỉ bị một mảnh lụa đỏ phũ lên người, mà theo sự chuyển động của cô, mảnh lụa bị trượt xuống.
Lộ ra cơ thể tuyết trắng.
Cô tên là Tang Lạc.
Lúc này, mi mắt cô rũ xuống, tóc dài xõa trên vai.
Có tiếng bước chân đến gần rồi nghe thấy tiếng mở cửa.
Tang Lạc nhìn về phía đó, đồng tử co lại.
Cửa phòng bị mở, hai cô gái mặc đồ giống nhau đi tới, một trong họ nhìn thấy cô đã tỉnh thì đi tới: “Vậy mà tỉnh lại rồi, vậy càng tiện hơn.”
Tiện hơn, cái gì tiện hơn?
“A… cô… cô… này” Tang Lạc không phải không thể nói chuyện, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-tong-tai-muon-tai-hon/1709449/chuong-545.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.