Mộc Như Phương ngửi mùi hương ở trong xe, đây là xe của Đào Gia Thiên, trong xe có mùi bạc hà với mùi thuốc lá, bởi vì mở cửa sổ, nên gió lạnh bên ngoài thổi vào, không tính là đậm, nhưng….với Mộc Như Phưng mà nói, mùi hương trên người anh cô vô cùng quen thuộc.
Sau khi xe đi được nửa tiếng thì dừng lại ở một nơi cách cửa nhà họ Trọng.
Người đàn ông đóng cửa xe, tắt đèn xe.
Mộc Như Phương không có cách nào xuống xe được.
“Xì” một tiếng, ngón tay của Đào Gia Thiên lướt qua chiếc bật lửa, châm một điếu thuốc, anh ngậm nó trong miệng, hút một hơi, màn đêm đen kịt lại được bao phủ bởi làn khói trắng, cô càng không nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông này.
Đào Gia Thiên hút hai hơi, hạ cửa sổ xuống, đưa ngón tay ra ngoài một chút: “Cô bé kia đâu.”
Anh không điều tra ra được tin tức của cô bé kia, Mộc Như Phương lại đang ở Hải Thành.
Nhưng lại không thấy cô bé tên Nặc Nặc kia.
Mộc Như Phương rất coi trọng cô bé kia.
Bóng dáng của cô bé kia đột nhiên biến mất.
Bệnh tim của cô bé kia rất nghiêm trọng.
Đột nhiên mất tích, dựa vào tình hình kinh tế của Mộc Như Phương sẽ không có cách nào để làm phẫu thuật cho cô bé.
“Tôi cũng không biết.” Mộc Như Phương khẽ lắc đầu. Cô mỉm cười, ngẩng lên nhìn Đào Gia Thiên: “Rất lâu rồi tôi chưa gặp con gái của mình.”
Câu trả lời của Mộc Như Phương, Đào Gia Thiên không phân biệt được thật giả, người phụ nữ này rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-tong-tai-muon-tai-hon/1709448/chuong-544.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.