Đào Y Y kinh ngạc.
"Trễ thế này rồi sao anh còn về đây." Đào Gia Thiên rất ít khi ngủ lại nhà họ Đào, Đào Y Y ngáp dài, nhìn anh rồi nói tiếp: "Mộc Như Phương ấy à, vốn dĩ cổ họng của cô ấy bị hủy hoại, ban đầu còn tưởng bị câm cơ, mấy năm liền chẳng nói năng gì."
Đào Y Y thấy hơi khát nên rót một ly nước: "Sao đột nhiên anh lại hỏi chuyện này vậy?"
Đào Gia Thiên im lặng, không lên tiếng.
Đào Y Y mím môi, cô còn muốn hỏi về chuyện của Diên Phong, nhưng nhìn gương mặt Đào Gia Thiên lạnh lùng như thế nên không dám mở miệng.
"Mộc Như Phương, từ lúc cô ấy đến nhà họ Đào là đã câm rồi, không biết nói, sau đó lúc đi học cấp ba đột nhiên thốt ra được vài từ, giọng nói khàn khàn, chắc tại cổ họng từng bị thương, có điều cô ấy rất kiệm lời, lúc giao tiếp gần như chỉ dùng thủ ngữ." Đào Y Y nuốt nước miếng lầm bầm một câu: "Hồi đó anh còn bắt em đi học ngôn ngữ tay đấy?"
Bởi vậy bây giờ, Đào Y Y có thể giao tiếp với Mộc Như Phương.
Năm ấy Đào Gia Thiên yêu điên yêu cuồng Mộc Như Phương, cho dù cha mẹ phản đối thế nào cũng vô ích, thiếu niên nhiệt huyết tràn trề, tuổi trẻ nguông cuồng, anh vốn thông minh, học được thủ ngữ trong thời gian ngắn, lúc ấy cha mẹ cứ nghĩ anh chỉ muốn chơi đùa thôi, dù gì Mộc Như Phương thật sự đẹp quá đỗi.
Mộc Như Phương năm ấy thích mặc váy đũi màu kem, dáng người mảnh khảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-tong-tai-muon-tai-hon/1709399/chuong-495.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.