Vào buổi tối.
Mộc Như Phương xin nghỉ, không đến Hoàng Đình làm, cô ở nhà với Nặc Nặc, bởi vì cô bé lên cơn sốt, cô hối hận gần chết, vội vàng đưa con vào bệnh viện khám.
Trong phòng truyền nước, cô ôm con thật chặt vào lòng.
Bé gái sốt đến mơ mơ màng màng chỉ biết gọi mẹ ơi.
"Nặc Nặc ngoan nhé, mẹ ở đây với con."
Bởi vì căn bệnh tim nên con bé yếu ớt nhiều bệnh, có thể hôm nay bị nhiễm lạnh, lại thêm sợ hãi nên mới thành ra như vậy, cô nhẹ nhàng vuốt ve tóc con, lần đầu tiên nghĩ thầm trong lòng, nếu không thì rời khỏi thành phố Hải Châu cho rồi.
Đi đâu cũng được.
Đợi đến khi tích đủ tiền cho con làm phẫu thuật, chờ con khỏe lại rồi bèn dắt Nặc Nặc rời khỏi Hải Châu, đi đến thành phố nào mà không ai quen biết bọn họ rồi làm lại từ đầu.
Truyền xong bình thuốc hạ nhiệt và tiêu viêm, hai giờ sáng Mộc Như Phương đưa Nặc Nặc về nhà, cô bé còn dán miếng hạ sốt trên đầu, mơ màng mở to mắt, nhìn thấy mẹ mình còn ở đây bèn ôm chầm lấy cô: "Mẹ ơi."
Bàn tay bé nhỏ ấy lần mò trong túi, mò được miếng băng keo cá nhân rồi đưa cho Mộc Như Phương: "Tay mẹ còn đau không ạ."
Mộc Như Phương nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của con gái mình bèn nhận lấy, hôn lên gò má cô bé: "Không đau nữa rồi, ngón tay mẹ đã lành lặn rồi con, Nặc Nặc ngủ đi, sáng mai ngủ tỉnh giấc là khỏi bệnh ngay."
"Không muốn đâu." Nặc Nặc cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-tong-tai-muon-tai-hon/1709267/chuong-363.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.