Cố Nhã Thiển cố gắng kềm chế nỗi đau xót dâng tràn trên khóe mắt, cô đi đến cạnh giường bệnh, nhìn gương mặt yếu ớt trắng bệch của Cố Thành Thái, rồi chậm rãi thở dài, nhìn nụ cười mỉm ôn hòa trên gương mặt anh: "Nếu em không phát hiện ra thì anh sẽ giấu em mãi mãi sao?"
Cố Thành Thái dịu dàng đáp: "Anh không sao đâu."
"Không sao! Đây gọi là không sao đâu à? Vậy cái gì mới là có sao?" Cố Nhã Thiển nhớ lại lời bác sĩ căn dặn, cảm thấy không rét mà run, đổi thận, anh cần phải thay thận.
Cô không ngờ rằng.
Tô Ngọc Kỳ lại dùng điều kiện này để đàm phán với ông ngoại cô.
Một bên thận.
Giờ phút này, cô không còn biết lòng mình đang cảm thấy thế nào nữa, phải dùng một bên thận của Tô Ngọc Kỳ để đổi lấy sức khỏe cho Cố Thành Thái.
Cô không biết nên làm thế nào, phải lựa chọn ra sao, thậm chí cô còn không dám hỏi, không dám để cho bọn họ biết mình đã biết cuộc đàm phán này.
Lần đầu tiên cô mới phát hiện ra bản thân mình yếu ớt đến mức này.
Cô ra khỏi bệnh viện, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thăm thẳm, vừa đến buổi ban trưa, cô về đến nhà, người giúp việc đã chuẩn bị sẵn thức ăn, cô lại chẳng có tâm trạng để dùng, bèn ôm lấy bảng vẽ lên ban công, nằm dài trên ghế.
Mặt trời soi từng tia nắng ấm áp xuống người cô, nhưng bản thân cô lại không cảm nhận được sự ấm áp ấy.
Dường như Tiểu Ngũ nhận ra tâm trạng của cô không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-tong-tai-muon-tai-hon/1709234/chuong-330.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.