Hoa Lạc Anh ra vẻ chân thành đi tới, trước mặt người ngoài, cô ta lúc nào cũng duy trì dáng vẻ tươi cười, dịu dàng, bắt tay với Cố Nhã Thiển: “Chào cô."
Cố Nhã Thiển thấy người ta đưa tay ra bắt nhưng cô không nhìn mà ngoảnh mặt đi: “À."
Nụ cười trên mặt Hoa Lạc Anh trở nên cứng đơ.
Có lẽ từ trước đến nay chưa ai dám khinh cô ta ra mặt như vậy, Cố Nhã Thiển chỉ nhìn lướt qua cũng đủ nắm bắt được tâm trạng của Hoa Lạc Anh lúc này.
Đó không phải là vì cô nhìn thấu được lòng người.
Mà bởi vì cô Hoa Lạc Anh này nghĩ gì đều viết hết lên mặt, chẳng qua chỉ là một nhà họ Hoa nhỏ bé nhưng không hiểu sao lại tỏ vẻ hơn người như vậy.
Tô Ngọc Kỳ thờ ơ nói: “Tiễn cô Hoa Lạc Anh về đi.”
"Vâng." Có một gã vệ sĩ đi vào nói với Hoa Lạc Anh: “Cô Hoa Lạc Anh, xin mời.”
Hoa Lạc Anh vẫn giữ nguyên nụ cười nhìn Tô Ngọc Kỳ, cố gắng tỏ vẻ dịu dàng, hào phóng: “Ngài Tô, tôi mong ngài có thể suy nghĩ lại."
"Cô Hoa Lạc Anh, tôi đã cho cô câu trả lời rồi, mong cô sau này đừng tới đây nữa."
Phòng khách lại yên tĩnh như cũ.
Cố Nhã Thiển biết ngoài cửa có vệ sĩ canh gác nên trừ phi tự mình xông vào như vừa rồi nếu không sẽ không ra được, cô dứt khoát không dùng dằng nữa mà chậm rãi đi tới ghế sofa, ngồi xuống, tiếp tục nói một cách nghiêm túc: “Anh Tô, cảm ơn anh."
"Cô Nhã Thiển chuẩn bị cảm ơn tôi như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-tong-tai-muon-tai-hon/1709122/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.