Lúc đó, thái độ của chú hai rất gay gắt. Nhã Thiển không đồng ý trở về, nhưng chú hai không đồng ý để con cái của nhà họ Cố lưu lạc bên ngoài, nên đã chuẩn bị mọi thứ khi Nhã Thiển sinh xong con thì sẽ đưa đi.
Chú sợ Nhã Thiển sẽ buồn nên đã nhờ các bác sĩ trong bệnh viện tác động một chút.
Sau khi Nhã Thiển sinh con xong, chú chỉ đưa Dạ Lê đi và để lại một bé gái.
Tống Hân mở cửa bước vào.
"Nhã Thiển biết hết rồi sao?"
"Nói một phần, con bé sẽ sớm biết hết thôi."
"Chúng ta làm như thế cũng vì muốn tốt cho Nhã Thiển. Nghĩ đi nghĩ lại, vận mệnh trêu ngươi, chắc cô cũng không muốn nhìn thấy... Nhã Thiển sống mà không vui vẻ gì."
Tống Hân nghĩ đi nghĩ lại: "Nhưng, đã nhiều năm như vậy rồi, em luôn không hiểu nổi tại sao cô Cố Y lại gả cho Tô Diệu Đông. Ông và bà chỉ quở trách vài lời, nhưng cũng không hề nổi trận lôi đình với cô như trước. Có phải chỉ vì cô Cố Y là con gái nuôi không?"
Vì Tống Hân cũng là con gái nuôi nên cô đặc biệt nhạy cảm với việc này.
Cố Giác không trả lời, chỉ khẽ vuốt ve mái tóc của Tống Hân, cúi đầu hôn cô: "Cố phu nhân, em nghĩ xem, đêm dài đằng đẵng, thời gian rất quý giá, chúng ta không nên nói những chuyện nhàm chán này, hơn nữa… trên thực tế... "
Tống Hân quay mặt đi: "Cố Giác! Em đang nghiêm túc!"
Cố Giác thả gậy xuống và bế cô đặt lên ghế sofa: "Anh cũng đang nghiêm túc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-tong-tai-muon-tai-hon/1709114/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.