Buổi tối, Cố Nhã Thiển đang nằm trên giường.
Cô như nghe thấy nhịp tim mạnh mẽ của một người đàn ông và câu nói: "Trái tim này đang đập vì em."
Giống như một dấu ấn lâu dài.
Lại giống như một thứ mê hoặc.
“Cố Nhã Thiển, tôi không phải người lương thiện, đồ tôi thích chỉ có thể thuộc về tôi, cho dù em đã quên lời cam kết giữa chúng ta, nhưng tôi vẫn nhớ rõ, em là người phụ nữ của Tô Ngọc Kỳ tôi, nếu em muốn gả cho La Thần Dương, tôi sẽ khiến cả nhà họ La hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.”
“Tôi đã điều tra hồ sơ của em trong bệnh viện, lúc em bị tai nạn, vết thương nặng nhất là cánh tay trái bị gãy, xương sườn gãy ba khúc, nội tạng bị xuất huyết, trên người cũng có nhiều vết trầy, nhưng vết thương trên đầu không dẫn đến việc mất trí nhớ…”
Những câu này lặp đi lặp lại trong tâm trí cô.
Cố Nhã Thiển ngồi dậy, lời tuyên bố hống hách đó: người phụ nữ của Tô Ngọc Kỳ tôi.
Cô khoác áo khoác ngoài vào rồi ra khỏi phòng ngủ. Đèn thư phòng vẫn, Cố Nhã Thiển bước đến gõ cửa, nhận được phản hồi của Cố Giác, cô mở cửa đi vào.
Tống Hân cũng đang ở đây, cô ấy mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa, đứng sau lưng Cố Giác, đang xoa bóp vai cho anh để giảm bớt mệt mỏi, thỉnh thoảng còn ghét tai nói gì đó.
Cố Giác vỗ nhẹ vào mu bàn tay Tống Hân, hai người nhìn nhau nở nụ cười.
Cố Nhã Thiển bước tới: "Anh cả, chị dâu."
Cô nói với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-tong-tai-muon-tai-hon/1709113/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.