Tiêu Tuyết tức giận bất bình: “Tôi thật sự muốn tát vào mặt con đê tiện kia!"
"... Tiểu Tuyết... Tôi hơi.. mệt." Cố Uyên muốn cười nhưng phát hiện mình làm thế nào cũng cười không nổi, khóe miệng cô kéo lên cũng cứng đờ: “Tôi ngủ đây, Tiểu Tuyết… Cô cũng nhanh về nghỉ ngơi đi."
Cố Uyên nói xong liền cúp máy.
Cô nằm ở trên giường.
Cô giơ tay lên lau khóe mắt, mu bàn tay ướt đẫm. Thật ra… cô đã sớm đoán được rồi. Người đàn ông này làm sao có thể không động vào Tống Ánh San chứ. Đó là người phụ nữ mà anh đặt ở đầu quả tim để nuông chiều. Đêm tân hôn đó, không phải anh đã bỏ mình lại để tới căn hộ của Tống Ánh San sao?
Không có việc gì, mình vốn… đã sớm biết rồi...
Nhưng vì sao lúc này trong lòng mình lại khó chịu như vậy?
Tiêu Tuyết bảo cô đi tới khách sạn Thần Lan, nhưng cô lấy quyền gì để đi, lại dùng quyền gì để ngăn cản chứ? Người ta nam nữ ân ái, mình ngược lại chen ngang một chân vào.
Cố Uyên, mày khóc cái gì mà khóc! Đừng khóc nữa, Tùng An đã từng nói mình phải sống vui vẻ.
Cố Uyên lau nước mắt và kéo chăn lên, vùi đầu vào trong chăn. Cô nhắm mắt lại, cố bảo mình đừng suy nghĩ nữa, ép mình phải nhanh ngủ đi.
Nhưng cô ngủ không được.
Nghe đồng hồ tích tắc từng giây từng phút trôi qua nhưng cô vẫn ngủ không được.
Tô Ngọc Kỳ ngồi ở trên sô pha, châm một điếu thuốc và hút một hơi. Tống Ánh San nói trong nhà của cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-tong-tai-muon-tai-hon/1709057/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.