Tô Ngọc Kỳ lạnh lùng lên tiếng: “Ai cho phép cô ở đây?”
Đây không phải ảo giác, cũng không phải giấc mơ. Cố Uyên hoàn toàn tỉnh táo, người đàn ông đang đứng mặt cô có sắc mặt vô cùng tệ, cô đáp lại: “Tôi chỉ định ngủ ở đây một lát, thím Lý dậy lúc sáu giờ sáng, tôi sẽ rời khỏi chỗ này trước sáu giờ, sẽ không bị ai phát hiện đâu...”
Một tiếng “hờ” nhẹ nhàng thoát ra khỏi đôi môi mỏng của người đàn ông kia.
Sau đó là giọng nói trầm trầm dễ nghe mà chỉ người đàn ông kia mới có vang lên, mang theo một chút lạnh nhạt và khinh rẻ: “Đúng là một kẻ tính toán giỏi, đến cả thời gian thím Lý thức giấc mà cũng biết rõ, cô nói không bị bắt gặp là sẽ không bị thật à? Cô tưởng tôi sẽ tin cô chắc? Cô vào đâu ngủ mà chẳng được, cứ phải trùng hợp ngủ ở phòng bếp, cô biết rõ thím Lý là người dậy sớm nhất nhà, sẽ vào ngay phòng bếp để xem xét, mà cô ngủ ở phòng bếp, không phải cô muốn dựng cảnh theo kiểu tình cờ bị thím Lý phát hiện, sau đó nói chuyện này với ông bà nội tôi?”
Theo từng lời mà người đàn ông này nói.
Sắc mặt của Cố Uyên cũng dần dần trở nên trắng bệch.
Cô đối diện với đôi mắt lạnh như vực sâu vạn dặm của người đàn ông kia, đôi mắt ấy từng mang theo nét cười thoáng qua; trong đêm tối lạnh lẽo và tuyệt vọng, khi cô bất lực nhất, anh đã giúp đỡ cô, như thần như thánh.
Cô không ngờ rằng, quan hệ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-tong-tai-muon-tai-hon/166075/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.