Cố Uyên đợi sau khi người đàn ông kia bước ra mới đi vào phòng tắm.
Sau khi tắm xong, cô vốn định ôm gối đến sô pha mà ngủ, chắc hẳn anh cũng không thích ngủ cùng với cô, nhưng cô vừa nằm xuống sô pha chưa lâu thì tiếng gõ cửa vang lên.
Cố Uyên chuyển gối và chăn tới giường, đột nhiên liếc mắt nhìn Tô Ngọc Kỳ một cái, người đàn ông kia ngồi trên đầu giường, đang đọc chuyên trang tài chính, trên gương mặt không có biểu cảm gì thừa thãi.
Cố Uyên thu hồi tầm mắt, đi tới cửa, mở cửa ra.
Thím Lý đứng ở bên ngoài: “Thím Lý, muộn thế này rồi, mau đi nghỉ thôi.”
Thím Lý bưng hai cốc sữa, liếc vào trong một cái: “Cậu chủ, mợ chủ, uống chút sữa đi ạ, tối nay sẽ ngủ ngon hơn.”
“Cảm ơn thím Lý.”
Cố Uyên bưng cốc sữa, đóng cửa lại.
Cô không có thói quen uống sữa vào buổi tối, cô không quen với mùi gây của sữa bò nên đặt cốc sữa lên bàn trà, nhìn Tô Ngọc Kỳ, do dự trong chốc lát rồi cất tiếng hỏi: “Anh Tô, anh muốn uống sữa không?”
Tô Ngọc Kỳ nhìn tờ báo, không lên tiếng.
Dường như không muốn để tâm đến cô.
Cố Uyên cắn môi, đặt cốc sữa trên bàn, sau đó ôm gối tới sô pha nằm.
Sô pha đủ to đấy.
Cố Uyên trở mình, vẫn còn không gian rất rộng.
Ngọn đèn cuối cùng trên đầu giường vụt tắt.
Căn phòng tối như hũ nút.
Thực ra, Cố Uyên rất sợ bóng tối.
Khi còn ở nhà, lúc buổi tối đi ngủ, cô đều để lại một ngọn đèn, chỉnh ánh sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-tong-tai-muon-tai-hon/166074/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.