Cô vốn không có ý định động chạm đến người tình trong lòng anh, nhưng mà...
Cố Uyên nhếch môi, đến liếc một cái cũng không màng, cất tiếng gọi: “Vú Trương.”
Vú Trương đáp lời, bước ra khỏi phòng bếp: “Mợ chủ, có chuyện gì thế?”
Cố Uyên nhướn mí mắt: “Vứt nó đi.”
Vú Trương nhìn Tống Ánh San rồi gật đầu: “Vâng.”
Vú Trương muốn lấy âu phục từ trong tay Tống Ánh San, Tống Ánh San lại nắm chặt nó, nghiến răng nhìn “Lưu Thanh Vũ”: “Lưu Thanh Vũ, bộ đồ này là một trong số những bộ âu phục mà Ngọc Kỳ thích nhất, do nhà thiết kế nổi tiếng của Ý thiết kế, được chế tác hoàn toàn thủ công, cô có đền nổi không?”
Cố Uyên đưa tay xoa xoa mi tâm, đặt tờ báo xuống: “Đền hả, tôi là vợ anh ấy, tại sao tôi phải đền.”
Nói xong, Cố Uyên bồi thêm một câu: “Chỗ này gọi xe dễ lắm, mưa bên ngoài cũng ngớt rồi, vú Trương, tiễn khách đi.”
Vú Trương lấy được bộ âu phục trong tay Tống Ánh San, vứt thẳng vào thùng rác, sau đó nói với cô ta: “Cô Tống, tôi đi gọi một chiếc xe cho cô.”
Tống Ánh San giậm chân, nghiến răng nghiến lợi rời khỏi biệt thự.
Tối đó, Tô Ngọc Kỳ quay về nhà.
Người đàn ông kia từng bước ép sát cô: “Cô còn dám coi mình là mợ Tô thật nhỉ.”
Cố Uyên nhìn người đàn ông kia nổi giận, cô biết, chắc chắn Tống Ánh San lại đi mách lẻo rồi: “Bất kể tôi có coi mình là mợ Tô thật hay không, bây giờ tôi vẫn là mợ Tô.”
Nói xong câu ấy, cô nhìn người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-tong-tai-muon-tai-hon/166072/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.