Mặt mũi Cố Uyên trắng bệch, người đàn ông kia... không biết đã đi từ lúc nào rồi...
Do dự một lát, cô nói: “Ngọc Kỳ nhận được một cuộc điện thoại, có chút việc nên đã ra ngoài rồi.”
Bà cụ phàn nàn một câu rồi đi ra: “Chuyện gì mà quan trọng thế cơ chứ.”
Sáng hôm đó Cố Uyên rời khỏi nhà họ Tô, quay về biệt thự Ngân Phong.
Từ trong tủ quần áo, bên trong chiếc áo khoác màu hồng nhạt, cô lấy ra một chiếc khăn tay, là khăn tay của đàn ông mà Tô Ngọc Kỳ đã đưa cho cô trước cửa hộp đêm hôm đó.
Bên tai dường như vẫn văng vẳng giọng nói dễ nghe của người đàn ông kia: “Lau đi.”
Khóe mắt Cố Uyên cay cay.
Bây giờ chắc chắn anh rất ghét cô.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Cố Uyên ra mở cửa, là vú Trương: “Vú Trương, có chuyện gì thế?”
Vú Trương bưng một cốc nước, trong tay cầm một lọ thuốc, bà nói: “Thưa mợ, cậu chủ bảo tôi đưa cái này cho mợ.”
Cố Uyên nhận lấy lọ thuốc trong tay vú Trương, ngón tay siết chặt, cô gật đầu: “Tôi biết rồi, tôi sẽ uống.” Sau đó vặn nắp lọ thuốc, nuốt hai viên rồi uống một hớp nước.
Vú Trương khẽ thở dài rồi an ủi cô: “Mợ chủ, có thể nhất thời cậu chủ không thể chấp nhận được, qua một thời gian sẽ ổn thôi.”
Cố Uyên khẽ lắc đầu rồi đóng cửa lại.
Cô nuốt viên thuốc xuống, cũng không biết vì sao mà cổ họng trào lên cảm giác buồn nôn, cô nhanh chóng chạy tới phòng vệ sinh rồi nôn ra.
Đợi khi từ từ bình tĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-tong-tai-muon-tai-hon/166071/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.