Lâm Quán Quán lập tức được an ủi. Tốt quá! Tốt quá! Cô nắm tay Tâm Can, nói cô bé: “Nếu có gì không thoải mái, phải nói cho mẹ càng sớm càng tốt biết chưa.” Tâm Can gật đầu lia lịa. “Mẹ nấu cháo cho con.” Dạ lạnh lùng nhìn Tiêu Diễn. Tiêu Diễn cam chịu ngồi xuống mép giường, anh ôm lấy khuôn mặt tròn nhỏ của Tâm Can. Tâm Cần bĩu môi: “Chú hai, chú rửa tay chưa.” Xoal Vậy mà ghét bỏ anh ấy! Tiêu Diễn nổi gân xanh trên trán: “Tiểu Tâm Can!” Tâm Can lè lưỡi nghịch ngợm, trông thật đáng yêu. “…” Tiêu Diễn: “Tâm Can, cháu và Duệ Duệ ở trong phòng mỏ, mẹ cháu ở bên ngoài rất căng thẳng, cuối cùng ca mỗ thành công, cháu còn để mẹ đi nấu cơm nha.” Vẻ mặt Tâm Can lập tức cảm thấy đau lòng, cô bé nhanh chóng nắm lấy tay Lâm Quán Quán: “Mẹ, mẹ đừng nấu, đừng nấu nữa.” “Không sao, mẹ không mệt.” “Thế này đi, tôi đi gọi mấy món mang tới. Vừa vặn chúng ta nhiều người như người, mua đồ ăn nhiều một chút sẵn tiện để ăn mừng Thành Duệ phẫu thuật thành công.” Tâm Can giơ tay đồng ý: “Tốt!” Tiêu Diễn lập tức gọi điện thoại mua thức ăn. Lâm Quán Quán không muốn đi ăn cùng Khương Ninh nhưng vì Tâm Can ở đây nên không nói gì. Tiêu Diễn gọi một bàn lớn đầy đồ ăn. Dù sao thì cái phòng bệnh cũng hơi đơn sơ một chút, mọi người quây quần bên bàn cà phê để ăn. Cũng may là có Tiêu Diễn sôi nổi nói chuyện, bầu không khí cũng không xấu hỏ lắm. Đột nhiên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]