Lạc Dịch Bắc chính là như vậy, không cần biết thân phận là gì, chỉ cần đụng chạm tới anh thì đều không để lối thoát.
"Nội trong ba giây biến mất khỏi mắt tôi" Lạc Dịch Bắc lạnh mặt, thậm chí còn không liếc nhìn cô ta một cái.
Lục Viện cứng đờ đứng tại chỗ, mặt không còn một tia thanh sắc.
Cô ta muốn mỹ mạo có mỹ mạo, muốn khí chất có khí chất, muốn gia thế có gia thế. Ở thành phố C này, người theo đuổi phải xếp một đống, có bao giờ chịu qua loại ủy khất này?
Duy có lúc cô ta chủ động xuất kích, lại rơi vào tình cảnh này, làm cho cô ta thật sự không cam lòng.
"Lạc thiếu......" cô ta mở miệng muốn nói cái gì đó nhưng Lạc Dịch Bắc lại lạnh nhạt nói một chữ, "Cút!"
Thực một chữ băng lạnh, giống như một cơn gió thổi đến khiến cô ta lãnh đến không còn một tia ấm áp.
Lục Viện bị anh làm cho hoảng sợ, lui về phía sau hai bước rồi quay đầu bỏ chạy.
Ly rượu bị hạ thuốc vẫn đang còn nằm trong tay người phục vụ. Gã không biết phải làm gì đành thả ly rượu xuống khay.
Lục Viện vừa rời đi thì Thi Cận Dương cũng từ toilet đi ra.
"Ai chọc tới ngươi? Làm mặt lạnh như vậy tính đi dọa người sao?" Thi Cận Dương hài hước nói.
Lúc đi qua người phục vụ, hắn tùy tiện cầm lên một ly rượu đi lại chỗ hắn vừa ngồi lúc trước.
Mà ly rượu này, thật tình cờ chính là ly mà Lục Viện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-tong-tai-ba-dao-sung-bao-boi-tiep-tuc/2229001/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.