Thi Lạc cũng chỉ là mở thông tin liên lạc mà tinh cờ gọi cho cô thôi.
Đồng Nhan, thời điểm nhận được điện thoại, sửng sốt không ngừng vài giây.
Anh ta say, vì cái gì cô phải đi tiếp giá?
Thi Cận Dương và Đồng Nhan từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên nên được coi là thanh mai trúc mã.
Chỉ là, quan hệ hai người, không giống thanh mai trúc mã như vậy.
Nguyên nhân là do Đồng Nhan lúc còn nhỏ.
Khi đó cô còn còn chưa chân chính trở thành một thiếu nữ. Thi Cận Dương lúc ấy đối với cô là một bộ dáng bắt nạt người, một tiếng cũng "Nha đầu ngốc" hai tiếng cũng "Nha đầu ngốc"
Con gái không thể dễ dàng nói xấu. Đồng Nhan khi đó còn rất nhỏ, lòng tự trọng vô cùng cao ngạo.
Từ khi đó, cô liền đem Thi Cận Dương ghi hận trong lòng.
Hiện tại đột nhiên nhận được một hồi điện thoại như vậy của Thi Lạc, Đồng Nhan hoàn toàn không hiểu gì.
Người hầu Thi gia ở đâu hết? Vì cái gì nhất quyết là cô?
Đồng Nhan tiếp điện thoại song vẫn luôn rối rắm là có nên đi hay không, tư tưởng đấu tranh một hồi, cuối cùng vẫn là cầm chìa khóa xe ra cửa.
Xem như vì quan hệ của hai nhà, cô đi.
Đến đỉnh núi, Thi Lạc không biết đi chạy chỗ nào, chỉ thấy một mình Thi Cận Dương ngồi ở ghế, tay chống trán, bộ dáng xác thật như là người say.
“Nha, liền như vậy bị người ném ở chỗ này, xinh đẹp như hoa thế này, không sợ sẽ bị người ta cường bức sao?” Đồng Nhan nhìn chằm chằm bóng dáng Thi Cận Dương, thong thả ung dung đi về phía anh ta, thấy anh ta như vậy không nhịn được mà trêu trọc.
Nhìn dung mạo của anh ta ai mà nghĩ đó là Thi tổng cao cao tại thượng kia chứ, khuôn mặt này của anh ta chính là sinh ra để câu dẫn người ta mà.
Nghe giọng nói quen thuộc, làm Thi Cận Dương nao nao, mặt chậm rãi nâng lên.
Ở nơi như thế này nhìn thấy cô, anh ta tựa hồ có chút ngoài ý muốn.
Đồng Nhan đứng cách anh ta vài mét, trong bóng đêm mờ mịt tương chừng như là ảo ảnh, chỉ có đôi mắt lanh lợi, lấp lánh như kim cương kia của cô là nói cho anh ta biết cô là chân thực.
Thi Cận dương nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, tầm mắt có chút gian nan mà dời đi, ra vẻ dường như không có việc gì rồi hỏi: “Sao em lại tới đây?”
“Không phải Thi Lạc gọi điện thoại cho tôi sao?” Đồng Nhan bước lại rồi trước mặt anh ta ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm anh. Trừ điểm cảm thấy anh ta sắc mặt không thích hợp, ánh mắt mê man thì cô không phát giác cái gì không thích hợp.
Đâu có cái gì giống người uống say?
Đồng Nhan có loại cảm giác bị lừa, thò mặt lại gần mặt anh ngửi ngửi “Uống lên ít nhiều? Không có gì mùi rượu a!”
Cô tựa hồ thực buồn bực, tay giơ trước mặt anh phẩy phẩy.
Thi Cận Dương vốn dĩ không phải say rượu, tổng cộng chỉ uống vào không đến nửa ly, làm sao lại có mùi rượu được.
Anh trên người lúc này chỉ có dược tính!
Cố tình lợi dụng việc Đồng Nhan còn chưa phát hiện. Mặt cô dán sát vào mặt anh.
Thi Cận Dương ánh mắt dừng ở môi của cô.
"Anh là uống rượu gì? Cả mùi cũng không có" Đồng nhan tìm tòi nghiên cứu, thậm chí cúi người xuống quần áo anh ngửi ngửi.
Tính cách của cô một chút cũng không ngượng ngùng, hơn nữa hai người vốn dĩ cùng lớn lên nên cử chỉ với đối phương vô cùng tự nhiên.
“Thi Lạc anh gạt em!” Đem cổ áo anh xốc đi lại xốc để trút giận nhưng vẫn không nghe anh nói một lời nào. Cô đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Thi Lạc để vấn tội thì lại bị Thi Cận Dương kéo lại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]