Phương Trì Hạ chỉ cúi đầu, tay chỉ lo chuyện pha trà.
Ngón tay của cô vô cùng xinh đẹp, đầu ngón tay trắng như ngọc ngà, lúc pha trà, động tác có một nét đẹp dịu dàng không thể nói ra, gương mặt còn rất chú tâm, thậm chí đầu cũng không ngẩng lên lấy một cái.
Chân mày Lạc Dịch Bắc nhíu lại, trầm mặc được một lúc, ngẩng đầu lên, ánh mắt chuyển sang Lạc Ân Kỳ, vui vẻ trả lời yêu cầu của ông, "Được, cháu sẽ thu xếp thời gian."
Phương Trì Hạ tiễn ông ra ngoài, đưa ông đến cửa thang máy, quay người định chuẩn bị rời đi, Lạc Ân Kỳ đột nhiên giống như đang tự nói chuyện một mình buông ra một câu, "Sao lại chuyển đến chỗ của Dịch Bắc rồi?"
Câu nói này của ông rõ ràng là đang nói Phương Trì Hạ, chỉ là không nói thẳng với cô, mà là một mình sau khi cảm thấy nghi hoặc mà nói ra.
Giọng điệu đó, giống như là hơi bất ngờ, lại giống như có hơi thương xót.
Phương Trì Hạ không phân biệt ra lời nói này của ông rốt cuộc là có ý gì, không biết phải trả lời thế nào, sau cùng trấn tĩnh như bình thường trở về phòng làm việc.
Lạc Dịch Bắc đều bàn bạc xong với Lạc Ân Kỳ rồi, khi cô trở về, anh vừa vặn đang sắp xếp lịch trình của mình.
Thời gian đến Ý, định là 3 ngày sau.
Vé máy bay vẫn là Phương Trì Hạ đặt giúp cho.
Lạc Dịch Bắc lần này rời đi thật ra cũng không nói gì với Phương Trì Hạ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-tong-tai-ba-dao-sung-bao-boi-tiep-tuc/2228963/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.