“Lúc người hầu không đến thì chỉ có em một mình, cô đơn, bị vứt bỏ như chó mèo, cũng không ai đau cũng không ai thương.”
Hình như tổn thương của những năm đó đã bị san bằng nên khi tiểu tả nói những lời này cũng không quá đau lòng.
Ngẩng đầu nhìn Phương Trì Hạ, nó nói “Gặp chị nhiều lần như vậy, chị cho em cảm giác rất giống em lúc đó, cô đơn lại đáng thương, chúng ta là những đứa trẻ không có ai yêu thương, nhìn chị em như nhìn thấy em lúc trước vậy.”
Lúc trước nó nói vô cùng bình tĩnh nhưng nói đến câu này, ánh mắt lại lấp lánh chút nước.
Khi Phương Trì Hạ hỏi Tiểu Tả cô cũng nghĩ đến rất nhiều nguyên nhân Tiểu Tả thích cô, nhưng lại không nghĩ đến điều này, toàn thân cứng ngắc nhìn hắn, ánh mắt kinh ngạc.
Ngoài cửa, có một thân ảnh đứng thẳng, nghe những lời của Tiểu Tả từ đầu đến cuối, sâu trong ánh mắt tràn ra một tia khác thường.
Phương Trì Hạ không phải là người sầu não, kinh ngạc sau những lời Tiểu Tả một hồi, tay lại xoa xoa đầu nó, giả bộ nói không sao cả “Nói cái gì đó? Tiểu gia hỏa này là nghĩ nhiều rồi! Cái gì không ai đau không ai thương? Sau này chị sẽ thương em!”
Tiểu Tả cũng kì thật cũng không phải là người sâu não, rất hào khí lấy tay ngắn ngủn của mình nắm vai cô, cười hì hì nói với cô “Về sau em cho chị dựa vào!”
Phương Trì Hạ bị lời kia làm cho nghẹn một chút, trực tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-tong-tai-ba-dao-sung-bao-boi-tiep-tuc/2228944/chuong-231.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.