Ra sau khu nhà là một vườn hoa bồ công anh thoáng mát, thơ mộng. Những tơ hoa trắng nhẹ nhàng lã lơi bay lượn trong không trung.
Suy nghĩ miên man về những lời nói của Tần Gia Vỹ mà hoài nghi, chợt thấy bóng dáng quen thuộc xa xa, Doãn Minh Dương càng tiến đến gần.
Một cô gái mặc chiếc váy hoa màu trắng, tóc thắt bí đuôi tôm để qua một bên vai, trên môi cô là một nụ cười nhè nhẹ. Tay ngắt một cây bồ công anh đưa lên thổi thổi khiến tơ hoa bay tung tóe, nụ cười của cô sáng bừng hơn ánh mặt trời ban chiều đang chiếu rọi.
"Tinh Tinh!"
Đang thả hồn vào những bông hoa thì nghe được tiếng gọi quen thuộc, Thanh Mộc Tinh đứng hình mất mấy giây chớp mắt một cái rồi xoay người, tầm mắt liền nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đập vào mắt, giây sau cảm nhận cả người bị ôm đến cứng ngắt.
Doãn Minh Dương xúc động, trong lòng tràn đầy vui sướng ghì chặt Thanh Mộc Tinh như sợ cô biến mất một lần nữa.
"Tinh Tinh, Tinh Tinh! Rốt cuộc anh cũng tìm được em rồi!"
Thanh Mộc Tinh áp hai bàn tay lên mặt anh, nở nụ cười xinh đẹp.
"Dương! Anh đến rước em về sao?"
"Đúng vậy! Sao này anh sẽ bảo vệ em thật tốt. Tinh Tinh, thật sự anh nhớ em đến phát điên, anh nhận biết mình không thể sống thiếu em được, đừng rời xa anh nữa có được không? Xin lỗi vì trước đây đã hiểu lầm em!"
Thấy thái độ của anh như sắp khóc đến nơi, Thanh Mộc Tinh bật cười xoa đầu Doãn Minh Dương dỗ dành.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-toi-la-nam-than/1300192/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.