Lúc bọn họ về đến nhà, Lục Tấn có việc gấp phải đi xử lí nhanh chóng nên để bọn họ ngay trước hẻm vào.
Đường vào biệt thự đi bộ khoảng mười phút.
Thanh Mộc Tinh cùng anh đi vào trong. Nhìn hai bên dàn hoa xuyến chi muôn mào muôn vẻ vô cùng đẹp. Trong lòng không khỏi dễ chịu. Bàn tay bé nhỏ rụt rè đan lấy tay người bên cạnh.
Anh không cự tuyệt, cũng chẳng nói gì, cùng cô đi tiếp trên đoạn đường thơ mộng.
"Minh Dương! Sao anh không nói giúp em chuyện ban nãy?"
Anh nhàn nhạt đáp.
"Nếu có duyên, sẽ thành một đôi thôi. Chúng ta đừng quản quá nhiều!"
Cô mím môi gật đầu.
Không gian bây giờ vô cùng dễ chịu, ánh nắng dịu nhẹ cùng mùi hoa dại dễ chịu tạo bầu không khí vô cùng lãng mạn, nhưng anh và cô chẳng nói gì cả, thật chán.
Bỗng dưng cô đứng khựng lại không chịu đi, Doãn Minh Dương chau mày.
"Sao thế?"
Cô phụng phịu nói.
"Em mỏi chân lắm, không đi nổi đâu!"
Thật ra cô nào yếu đuối như thế, chỉ mới đi có một quảng đường ngắn thôi. Tuy nhiên là cô muốn nhõng nhẽo với anh một chút, có người mình yêu bên cạnh để làm gì chứ?
Biết là cô cố tình làm thế, Doãn Minh Dương không vạch trần, anh ngồi khụy xuống đất đưa lưng về phía cô.
"Lên đi!"
Thanh Mộc Tinh mừng rỡ lập tức trèo lên lưng anh, khuôn miệng nở nụ cười chói lóa.
Anh cõng cô đi từng bước chậm rãi trên đường, bên tai nghe cô gái thỏ thẻ.
"Dương! Lúc trước anh cũng thường xuyên cõng em như này!"
Tám năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-toi-la-nam-than/1300138/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.