Sau khi kết thúc cuộc gọi, Thanh Mộc Tinh trả lại điện thoại cho anh, trong lòng có chút buồn bã nằm trong lòng ngực ấm áp ngọ nguậy.
Doãn Minh Dương nhẹ xoa đầu cô.
"Xin lỗi! Tôi đã không để em nói chuyện với mẹ mình sớm hơn!"
Hít vào một hơi thật sâu, cô bình thản cất lời.
"Không sao, em rất ổn!"
Anh lẳng lặng ôm cô, tậm trạng nặng nề, một lát sau mới lên tiếng.
"Thanh Mộc Tinh! Anh chỉ cho em cơ hội cuối cùng này! Nếu em còn không biết nắm bắt anh sẽ không bao giờ tha thứ cho em!"
Buồn rầu nằm trong ngực anh nghe rõ lời anh nói, cô biết anh là rất cố gắng để cho cô cơ hội, bàn tay nhỏ bé đưa lên sườn mặt anh vuốt ve, ánh mắt đầy nhu tình cất giọng nói nhỏ nhẹ.
"Em biết rồi! Trước đây là em có lỗi với anh, thật xin lỗi! Em hứa từ nay về sao sẽ không bỏ lỡ anh nữa nếu không em sẽ bị...ưm...!"
Chưa kịp nói xong, anh đã chặn miệng cô lại bằng môi của mình. Đôi mắt hổ phách không vui.
"Em định nói bậy cái gì vậy?"
Cô ôm chặt lấy cổ anh nũng nịu.
"Nếu em không thề, anh chắc chắn sẽ không tin em!"
"Tôi tin em!"
Thanh Mộc Tinh chớp chớp mắt, trái tim nhỏ bé đập loạn nhịp, ngẩn đầu nhìn lấy người đàn ông mà mình yêu đang tiến đến sát mặt mình.
Anh ấn nhẹ một nụ hôn ngọt ngào lên đôi môi căng mọng của cô. Mới đầu, cô có chút bất ngờ dần về sau cũng đã quen thuộc phối hợp quàng cổ anh vụng về đáp trả.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-toi-la-nam-than/1300137/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.