Vi Hy tỉnh dậy điều đầu tiên cô nhìn thấy chính là bóng tối, màn đêm u ám bao lấy cô như muốn nuốt chửng linh hồn.
Đôi mắt của cô trong đêm tối lại càng thêm sắt lạnh. Cô không biết việc cứ mãi nhẫn nhịn như vậy là đúng hay sai nữa...
Cô cứ thế thức mãi đến khi bình minh, ánh nắng chiếu qua khe cửa êm dịu. Mà cô vẫn giữ nguyên một tư thế nằm như lúc hôm qua cô vừa tỉnh dậy.
"Ra đây đi, đứng mãi như thế cũng không thể thay thế được tôi là hung thủ chân chính giết Ninh Hinh yêu dấu của anh đâu". Cô nhếch môi khinh miệt, vì còn rất yếu nên giọng nói có phần hơi nhỏ.
Vụ Quân cùng từ phía cửa quần áo đẩy cửa bước ra, chắc hẳn sẽ chẳng ai nghĩ rằng căn thư phòng của anh ta lại được nối liền với phòng cô qua chiếc tủ quần áo này.
Anh mặt vẫn lạnh lùng, thản nhiên đút tay vào túi quần bước gần đến giường có vài bước rồi dừng lại, đứng từ xa nhìn bằng gạt trên trán lấm tấm máu, mà Vụ Quân cau chặt mày, đôi mắt chim ưng hiện lên một tia khó nắm bắt nhưng sau đó liền biến mất.
"Ohhhh, vẫn còn biết thân biết phận đấy chứ". Anh giọng điệu giễu cợt nhìn cô.
"Vu Quân, mong rằng anh sẽ không hối hận vì dám động vào tôi". Vi Hy cũng lười phải nói chuyện với anh nên dứt khoát nhắm mắt kéo chăn mà đi ngủ.
Chỉ nghe thấy tiếng bước chân của anh dần chuyển động rồi nhỏ dần, Vi Hy lúc này mới mở mắt nhìn trần nhà suy tư.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-thuong-vi-vo-yeu-dung-chay/1302241/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.