Thậm chí cô còn có thể nghe được chút phiền chán từ trong giọng nói của anh, trước kia anh có tức giận thì cũng chỉ là tức giận mà thôi, cho dù cô phạm phải một lỗi lầm nhiều lần, mặc dù lần nào anh cũng sẽ mắng cô, nhưng mà sẽ không cảm thấy cô phiền phức.
Anh thật sự đã bắt đầu chán ghét cô rồi sao?
"Được." Cổ họng của cô bị tắc nghẽn dữ dội, cánh mũi lại bắt đầu đau nhức, cô gắt gao đè xuống xúc động muốn khóc, nói với mình là không thể khóc ở trước mặt của Bùi Dục Ngôn được.
Bây giờ anh đã bắt đầu thấy chán ghét cô.
Mặc dù là cô chưa từng yêu đương, nhưng mà cô cũng biết khóc ở trước mặt của một người đàn ông không yêu mình thì chỉ làm cho anh ta ghét mình hơn mà thôi.
Bùi Dục Ngôn nghe thấy câu trả lời của cô, trong lòng càng buồn bực hơn, sải bước đi ra ngoài, âm thanh đóng cửa nặng nề vang lên.
Cửa vừa mới được đóng lại, Lục Thanh Du liền ôm đầu của mình vùi vào gối khóc nấc lên.
Cô sợ bọn họ sẽ nghe được, cho nên cô khóc rất nhỏ.
Thật ra thì Bùi Dục Ngôn đối xử với cô rất tốt, anh chỉ là không yêu cô mà thôi.
...
Ngày hôm sau.
Trời còn chưa sáng thì Bùi Dục Ngôn đã thức dậy, anh đến thành phố T là để chấp hành nhiệm vụ, đương nhiên không thể nào cứ đợi ở chỗ này.
Tối ngày hôm qua hai người bọn họ bàn luận với nhau rất lâu, ngủ rất muộn, Bùi Diệp Kỳ đi theo anh bước ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-than-bi/1814188/chuong-816.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.