"Có vẻ như là em biết nấu ăn." Anh quay đầu lại nhìn về phía Bùi Diệp Kỳ, biểu cảm ở trên mặt có chút bối rối.
Bùi Diệp Kỳ sửng sốt một chút rồi nói: "Biết chứ."
Anh ta đi qua, nhìn thấy trên bàn ăn được đặt rất nhiều thứ, ngoại trừ vật dụng hàng ngày còn có rau xanh và thịt, anh ta tùy tiện cầm mấy thứ ra nói với Bùi Dục Ngôn: "Cũng sắp đến trưa rồi, để em làm hai món ăn đơn giản, tay nghề của em cũng bình thường."
"Ừ." Bùi Dục Ngôn tránh qua một bên nhìn Bùi Diệp Kỳ rửa tay thái thịt nấu cơm.
Đột nhiên Bùi Diệp Kỳ quay đầu lại nhìn anh: "Sao không thấy Thanh Du vậy nhỉ, em ấy đi đâu rồi?"
Sắc mặt của Bùi Dục Ngôn thay đổi nhỏ nhặt không thể nhìn thấy được, ánh mắt buông thõng không cho Bùi Diệp Kỳ nhìn thấy được vết tích, mặt không thay đổi nói: "Ở trong phòng, chắc có lẽ là ngủ rồi."
Anh còn không hiểu rõ cô sao, chắc có lẽ là cô bị dọa cho nên không dám đi ra rồi!
Có bản lĩnh hôn anh, vậy mà lại không có bản lĩnh đối mặt. Đồ nhát gan!
Mấy tháng nay anh quả thật đã quá dung túng cô, nếu không thì sao ngay cả chuyện này mà cô cũng dám làm được, chờ nhiệm vụ lần này của anh kết thúc, anh phải trở về chỉnh đốn cô đàng hoàng mới được.
Ba ngày không quản thì cũng dám tốc nóc nhà rồi.
Bùi Diệp Kỳ liếc mắt nhìn anh, hỏi anh: "Anh đã mắng em ấy hả?"
Bùi Dục Ngôn nhíu mày, lấy một bình sữa chua uống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-than-bi/1814187/chuong-815.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.