Chương trước
Chương sau
Cuộc sống Lục Thời Sơ trở lại như lúc không gặp vợ chồng Tô Ánh Nguyệt, bình thản như nước mà lại bận rộn phong phú.
Trình Giai Kỳ cũng chưa từng tới tìm anh, anh rất hài lòng về điểm này.
Anh thích cuộc sống yên tĩnh lại không bị quấy rầy.
Cứ tới buổi sáng cuối tuần, anh sẽ cố định gọi điện thoại về nhà, sau đó đi gặp bác sĩ phục hồi chức năng, xế chiều đi tới bờ biển phóng sinh.
Khi bận rộn, ban ngày không có thời gian làm việc này nên chỉ có thể chờ tới buổi tối bớt chút thời gian ra ngoài.
Có đôi khi anh sẽ ngồi ở bên bờ biển một lúc.
Anh dành tất cả thời gian rảnh rỗi của mình ở trong phòng thí nghiệm.
Anh có vẻ ngoài đẹp trai, năng lực cũng xuất sắc, vô cùng coi trọng nghề nghiệp, thoạt nhìn lại thận trọng vững vàng, gặp ai cũng luôn tươi cười nên mọi người tất nhiên đều có thiện cảm với anh.
Lâu dần, một vài tiền bối trong Viện nghiên cứu lại kích động, bắt đầu thu xếp giới thiệu đối tượng cho anh.
Khi Lục Thời Sơ từ chối không được cũng đi gặp mấy người.
Những cô gái mà các tiền bối đều giới thiệu cho anh đều rất ưu tú lại xinh đẹp. Lục Thời Sơ là người ga lăng lịch sự nên những cô gái đều có ấn tượng rất tốt về anh.
Nhưng cuối cùng đều không nên cơm cháo gì.
Các tiền bối giới thiệu đối tượng cho Lục Thời Sơ đều rất tò mò, sao không có người nào thành công vậy?
Kết quả những cô gái kia nhất trí trả lời, các cô ấy muốn tìm là một người bạn trai biết yêu thương, chăm sóc người khác, chứ không phải muốn một bộ máy chỉ một lòng nghiên cứu y học.
Lục Thời Sơ là người đàn ông lịch sự, đã đồng ý gặp mặt cũng sẽ không nói những lời khó nghe hay thể hiện sắc mắt khi đi xem mắt.
Anh chỉ bình tĩnh trình bày: "Tôi thấy tôi cần phải nói rõ trước một điểm, tôi có công việc rất bận rộn, mỗi tuần gọi điện thoại cho ba mẹ cũng sẽ khống chế thời gian trong mười phút, nếu chúng ta ở cùng một chỗ, những lúc năm mới hoặc khi cô bị ốm nằm viện, gặp phải rắc rối, tôi sẽ không bao giờ có thể là người đầu tiên chạy tới. Tôi rất xin lỗi về điểm này."
Mỗi cô gái có thiện cảm với anh nghe được anh nói những điều này, đều tỏ ra vô cùng rộng lượng, nhưng sau khi qua lại một thời gian, bọn họ lại rút lui sạch.
Lục Thời Sơ không chủ động liên hệ với cô gái, cô gái sẽ chủ động liên hệ với anh.
Hẹn anh đi xem phim, khi hết phim mới thấy anh đến, lý do là anh đang làm một thực nghiệm không thể rời đi giữa chừng.
Hẹn anh ăn cơm, anh gọi luôn một phần đồ ăn ship tới cho đối phương với lý do là anh không có thời gian ra ngoài ăn cơm.
Những chuyện như thế lại rất nhiều.
Bất luận là cô gái trẻ đang mong chờ vào tình yêu hay người phụ nữ trí thức có tuổi tác tương đương với Lục Thời Sơ, cho dù bọn họ đều thích kiểu người như Lục Thời Sơ, nhưng đến cuối cùng vẫn không thể không đánh trống lùi bước.
Chuyện lớn cả đời của Lục Thời Sơ lại làm cho đám người trong Viện nghiên cứu phải lo lắng.
Trong đó, người sốt ruột thay anh nhất phải kể tới trợ lý của anh.
Bởi vì trợ lý của anh và Trình Giai Kỳ đã đến tình trạng bàn chuyện cưới gả.
Trợ lý rất thông minh trên phương diện công việc, nhưng đến vấn đề tình cảm thì cậu ta chính là người có tính cách cố chấp.
Cậu ta vẫn cảm thấy, nếu cậu ta đến với Trình Giai Kỳ , Lục Thời Sơ có thể sẽ không mãi độc thân nữa.
Lục Thời Sơ biết suy nghĩ trong lòng cậu ta và cảm thấy hơi buồn cười, lại cảm thấy đầu óc của đứa trẻ này thật sự quá cứng nhắc.
Vào giờ ăn trưa, anh hẹn trợ lý tới quán cà phê.
Trợ lý ngồi đối diện Lục Thời Sơ giống như một cậu học sinh trung học yêu sớm bị thầy chủ nhiệm gọi tới nói chuyện.
Cậu ta hơi câu nệ gọi một tiếng: "Chủ nhiệm Lục."
Vẻ mặt Lục Thời Sơ ôn hòa nhìn cậu ta: "Cậu đã đi xem ngày làm đám cưới với cô Trình chứ? Cậu tính tới lúc nào mới gửi thiệp mời cho tôi thế?"
"Đang chuẩn bị ạ." Trợ lý hơi kinh ngạc liếc nhìn Lục Thời Sơ.
"Đến lúc đó đừng quên gửi thiệp mời cho tôi đấy."
"Vâng."
Mãi đến khi hai người trở lại phòng thí nghiệm, trợ lý mới nhớ ra mục đích Lục Thời Sơ hẹn cậu ta uống cà phê.
Tuần lễ vàng "mười một", trợ lý và Trình Giai Kỳ kết hôn.
Lục Thời Sơ hiếm khi bớt thời gian được nửa ngày, đi uống rượu mừng của bọn họ.
Khi trợ lý và Trình Giai Kỳ mời rượu đến bàn của anh, Trình Giai Kỳ lộ vẻ kinh ngạc.
Cho dù mấy năm qua cô ấy rất ít khi gặp mặt Lục Thời Sơ, nhưng vẫn theo thói quen gọi một tiếng: "Anh họ Lục?"
Lục Thời Sơ mỉm cười nhìn cô ấy, nâng ly rượu lên: "Chúc hai người trăm năm hòa hợp."
Trình Giai Kỳ thấy vẻ tươi cười trên mặt anh ta thì hơi thất thần. Từ khi cô ấy quen biết với Lục Thời Sơ tới nay, đây là lần duy nhất cô ấy thấy anh tươi cười thật lòng.
Lục Thời Sơ đang thành tâm chúc phúc.
Những người thật lòng yêu nhau, cưới nhau đều nên nhận được lời chúc phúc thật lòng nhất.
Không hiểu sao, chút khó chịu trong lòng Trình Giai Kỳ đã biến mất trong nụ cười này của Lục Thời Sơ.
Lúc anh rời đi lại gặp phải Bùi Chính Thành và An Hạ.
Con gái của bọn họ vừa đầy một tuổi, đang ê a học nói, bám vào chân Bùi Chính Thành còn muốn chạy, trong miệng không ngừng lặp lại: "Ba ba ba ba..."
Bùi Chính Thành vẫn luôn tươi cười, khom người, cẩn thận đỡ cô bé không chịu thả, rất sợ cô bé ngã xuống, trong miệng nhỏ nhẹ nói: "Nhóc cưng à, con đi chậm một chút, nếu không để ba bế nhé?"
Cô con gái cố tránh khỏi tay của Bùi Chính Thành, khi thấy tránh không được thì mếu máo lại muốn khóc. Bùi Chính Thành giống như bị điện giật, lập tức thả ra.
Anh ta vừa thả lỏng, cô bé với dáng người nhỏ bé nhưng phản ứng vô cùng nhanh nhẹn kia đã xoay người đi về phía Lục Thời Sơ.
Ban đầu, cô bé còn đi vô cùng vững vàng, đôi chân nhỏ ngắn vẫn bước rất nhanh. Lục Thời Sơ thấy cô bé xông về phía mình, trên mặt tươi cười.
Thật đáng yêu.
Khi cô bé sắp đến trước mặt Lục Thời Sơ lại bắt đầu lảo đảo. Lục Thời Sơ sợ cô bé ngã nên ngồi hổm xuống, giơ tay muốn đỡ cô bé. Kết quả, người nhỏ bé kia nhào thẳng vào trong ngực anh, miệng chảy nước bọt, luôn miệng lặp lại: "Ba ba..."
Bùi Chính Thành đuổi theo phía sau đen mặt: "Cục cưng nhìn bên này này, bên này mới là ba."
Anh ta giơ tay ra tính bế con gái, kết quả cô bé ôm chặt lấy Lục Thời Sơ chết sống không chịu buông tay.
Lúc này, Bùi Chính Thành mới nhìn thấy rõ người ôm con gái mình là Lục Thời Sơ.
Anh ta thoáng ngẩn người ra, thấy con gái không chịu từ trên người Lục Thời Sơ xuống thì thu lại dáng vẻ người ba cưng chiều con, trong giọng nói kèm theo chút áy náy, ánh mắt nhìn con gái đầy trìu mến: "Bây giờ con bé nghe không hiểu chúng ta nói chuyện đã bắt đầu bướng bỉnh rồi. Anh..."
"Không sao." Lục Thời Sơ cẩn thận ôm cô bé, mỉm cười cúi đầu nhìn cô bé và nghiêng đầu nói một câu với ý dò hỏi: "Hôn một cái nhé."
Cô bé lập tức “chụt” một cái lên trên mặt anh, sau đó lại nhìn Lục Thời Sơ cười “khanh khách”.
Trái tim Lục Thời Sơ như muốn tan chảy rồi. Anh đột nhiên cũng muốn có một cô con gái.
Bùi Chính Thành là người ba cưng chiều con thấy vậy thì trong lòng đau đớn. Cục cưng của anh ta còn chưa lớn đã bắt đầu hôn người đàn ông khác rồi.
...
Lại qua mấy năm, hành vi suốt ngày suốt đêm bận rộn với công việc của Lục Thời Sơ cuối cùng đã khiến cho anh bị kiệt sức.
Anh phải vào bệnh viện.
Khi ra viện, anh gầy mất mười cân.
Mấy năm qua, Viện nghiên cứu đã nghiên cứu ra rất nhiều loại thuốc mới, đã có bước đột phá quan trọng trên phương diện y học.
Sau khi anh ra viện gửi đơn xin từ chức lên viện.
Lãnh đạo trong viện đều nhìn thấy những cố gắng của anh trong mấy năm qua, lại thấy sức khỏe của anh bây giờ thật sự không tốt nên đã chấp nhận.
Đúng là anh từng lấy thân phận của một người có tội bước vào, nhưng những thành tựu của anh mấy năm qua đã sớm có thể bù đắp lại được rồi.
Lục Thời Sơ trở lại thành phố Vân Châu dưỡng sức tròn nửa năm, sức khỏe mới dần đỡ hơn.
Vào một ngày cuối tuần của mùa xuân, cả nhà bốn người Tô Ánh Nguyệt muốn đi ra ngoài chơi xuân nên gọi điện thoại hỏi anh có muốn đi không, Bùi Chính Thành không từ chối.
Sau khi đi tới, anh mới phát hiện ra ngoại trừ bốn người nhà Tô Ánh Nguyệt còn có người nhà Bùi Chính Thành. Bùi Chính Thành và An Hạ đã định cư ở thành phố Vân Châu, khi có việc mới quay về Cảnh Thành. Lục Thời Sơ cảm thấy bọn họ ở đây cũng rất bình thường.
Nhưng trong đó còn có một người phụ nữ là giáo viên của Trần Mộc Tây, dịu dàng đoan trang, trẻ hơn anh mấy tuổi và vẫn còn độc thân.
Mục đích của Tô Ánh Nguyệt đã hoàn toàn bị vạch trần.
Cũng đúng thôi, anh đã gần bốn mươi tuổi, người bên cạnh đều rất quan tâm tới chuyện lớn cả đời của anh.
Cô giáo rất dịu dàng là người rất thích hợp để chọn làm vợ.
Sau khi chơi xuân xong, Tô Ánh Nguyệt lén tìm tới anh và hỏi anh: "Anh có ấn tượng thế nào với cô giáo của Mộc Tây?"
Lục Thời Sơ mỉm cười đáp: "Rất tốt."
Ánh mắt Tô Ánh Nguyệt sáng lên lại hỏi tiếp: "Vậy… anh có tính tiến thêm bước nữa hay không?"
Lục Thời Sơ nhớ, sáng sớm trước khi ra khỏi cửa, anh đứng ở trước gương chỉnh lại dáng vẻ của mình thì phát hiện ra hai bên tóc mai của mình đã điểm bạc, chỗ đuôi mắt có nếp nhăn.
Dấu vết của năm tháng đã in xuống trên người anh.
Nhưng nhìn Tô Ánh Nguyệt trước mắt vẫn trẻ trung và đầy sức sống như mới hai mươi mấy tuổi, anh mới phát hiện ra năm tháng rất khoan dung đối với cô.
Đây cũng là một chuyện may mắn.
Anh thu lại mạch suy nghĩ, nhìn về phía khác và nói với vẻ ba phải: "Xem duyên phận."
Tô Ánh Nguyệt biết, chuyện này lại thất bại rồi.
Cô vì Lục Thời Sơ lo lắng.
Khi còn trẻ, mộng tưởng và tình yêu chính là tất cả của con người nhưng sau khi tuổi càng lúc càng lớn lại hướng tới sự dịu dàng và làm bạn.
Lục Thời Sơ không thể cứ một mình cả đời như vậy được. Nhiều lúc cô đơn, đau ốm không ai chăm sóc, khi vui vẻ cũng chẳng có ai để chia sẻ.
Chẳng qua thái độ của Lục Thời Sơ ôn hòa nhưng kiên trì, Tô Ánh Nguyệt cũng không tiện ép nhiều, sau đó chẳng còn tâm trạng nào để giới thiệu đối tượng cho anh nữa.
Chỉ là cô sẽ thường xuyên gọi Lục Thời Sơ tới nhà ăn cơm.
Cứ như vậy, quỷ hẹp hòi Trần Minh Tân kia lại không vui.
Vì vậy, hai người đàn ông đã gần bốn mươi mà mỗi lần vừa gặp mặt lại giận dỗi với nhau.
"Oa, anh lại có thêm tóc bạc à?"
"Trông anh có vẻ béo ra nhỉ? Anh cứ không chú ý chuyện ăn uống, cẩn thận kẻo huyết áp cao đấy."
Bọn họ nói chuyện một lúc lại muốn vỗ bàn, muốn đánh nhau.
Tô Ánh Nguyệt không thể làm gì khác hơn là bảo hai cậu con trai mỗi đứa khuyên một người.
Trò này, cứ mỗi lần gặp mặt là hai người đàn ông đều sẽ diễn một lần.
Qua nhiều lần, Tô Ánh Nguyệt cũng thấy chẳng lạ gì nữa.
Năm sau, ba mẹ Lục Thời Sơ lần lượt qua đời, anh bắt đầu cảm thấy cô đơn.
Trong bệnh viện tiếp nhận một nhà bốn người từ trong vụ cháy ra.
Ba mẹ không thể cứu sống, hai đứa trẻ song sinh một trai một gái chỉ bị sặc khói, không bị thương nhiều.
Lục Thời Sơ nhận nuôi đôi song sinh này, giữ ở bên người để hết lòng chăm sóc.
Anh dẫn đôi song sinh tới nhà Tô Ánh Nguyệt làm khách, khi nói dỗi với Trần Minh Tân lại có thêm một câu: "Tôi có trai gái song toàn, anh đừng đố kị với tôi đấy."
Câu này lại nói trúng chỗ đau của Trần Minh Tân.
Anh muốn một cô con gái.
Kết quả Tô Ánh Nguyệt sinh lần thứ hai vẫn là một cậu con trai, Tô Ánh Nguyệt biết anh thích con gái nên từng thương lượng với anh lại sinh thêm một đứa nữa.
Nhưng Trần Minh Tân thương cô, không muốn cô sinh tiếp.
Đêm đó, Trần Minh Tân bắt hai thằng nhóc thối nhà mình vào phòng làm việc, rất trịnh trọng nói: "Sau này, hai con đứa nào có thể lừa được em gái nhỏ nhà họ Lục về làm vợ thì có thể lấy thêm 10% cổ phần công ty."
Lời này truyền đến trong tai của Lục Thời Sơ, anh lại kéo con gái nhỏ đến trước mặt, dặn: "Con cách xa hai thằng nhóc thối nhà họ Trần kia ra, chúng sẽ cướp kẹo với búp bê của con đấy."
Cô con gái nhỏ ngơ ngác gật đầu: "Vâng."
Tô Ánh Nguyệt nhắc tới chuyện này với An Hạ, An Hạ ôm bụng cười to: "Còn chưa già mà sao lại chẳng khác nào biến thành trẻ con vậy chứ!"
Bùi Chính Thành luôn cưng con gái lại có điểm quan tâm khác với các cô ấy.
Anh ta lặng lẽ kéo con gái mình qua một bên, dặn cô bé: "Cục cưng à, về sau con cách xa hai anh trai nhỏ nhà họ Trần một chút nhé."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.