Lúc thím Lưu nói đến An Hạ, không biết bà ấy nghĩ tới điều gì, mà trong mắt mang theo sự vui vẻ.
Bùi Chính Thành khẽ gật đầu: "Được."
Thím Lưu thở dài, nhìn vào trong phòng một cái, rồi hỏi anh: "Con bé, không sao chứ?"
"Bị vài vết thương ngoài da cộng với vừa mệt vừa đói thôi, bây giờ đã ngủ mê man rồi."
"Cháu đấy, đã bảo phải cho con bé ăn một chút gì đó trước rồi, thế mà lại để con bé bị đói." Thím Lưu không nhịn được hơi nghiêm mặt lại.
Khi vừa mới về đến nhà, Bùi Chính Thành từng đưa đồ ăn thím Lưu chuẩn bị cho An Hạ, nhưng cô không động vào, nói rằng mình không đói bụng.
Bây giờ nghĩ lại, hóa ra không phải cô không đói, chỉ đang cố chịu đựng mà thôi.
Kỳ thật cô không cần phải làm như vậy.
Thím Lưu dặn dò anh thêm vài câu bảo 'chăm sóc cô cho tốt' rồi xoay người đi khỏi.
Bùi Chính Thành bưng khay vào phòng, An Hạ đang ngủ mê mệt từ trong đống chăn cũng ngửi thấy mùi cháo gà thơm ngát.
Thím Lưu chuẩn bị thức ăn rất đơn giản, một bát cháo thịt gà, một ít rau sống, và một chút bánh ngọt.
An Hạ đang đói sắp lả, nên rất thính.
Vừa ngửi thấy mùi thơm cô đã bò dậy khỏi đống chăn, nhưng chợt có cảm giác cả người mình lành lạnh, cô cúi đầu nhìn xuống thì mới nhận ra trên người mình không mặc quần áo.
Cô dùng chăn quấn quanh người mình, cuối cùng cũng tỉnh táo lại một chút, rồi tức giận trợn mắt lườm Bùi Chính Thành: "Sao anh không mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-than-bi/1814154/chuong-782.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.