Trần Minh Tân và Tô Ánh Nguyệt vừa đi thì hai anh em Lục Tử Uyên lại tới. “Trần Minh Tân đâu? Nghe nói anh ấy đưa vợ tới cùng?” Câu này là Lục Thanh Du hỏi, cô ấy vui mừng nhìn trái nhìn phải, phát hiện không có bóng dáng Trần Minh Tân và Tô Ánh Nguyệt thì thất vọng thu hồi tầm mắt. Lơ đãng nhìn lướt qua thì thấy Bùi Dục Ngôn đang lạnh lùng nhìn mình chằm chằm. Cô chớp chớp mắt, hơi nghi hoặc, cô đâu có đắc tội anh chứ? Vẫn là An Hạ hiểu điều kỳ lạ trong mắt Bùi Dục Ngôn, cô ấy tiến lên nói với Lục Thanh Du : “Họ đã đi rồi, lần sau tôi đi tìm họ thì cô có thể đi cùng.” “Được!” Lục Thanh Du gật đầu như giã tỏi. Cô ấy nói xong thì chạy đi, tới lui như một cơn gió. Bùi Dục Ngôn đen mặt, anh nói: “Vào thôi, mọi người đều đang đợi chúng ta.” Nói xong anh dẫn đầu vào nhà trước tiên. An Hạ quay đầu nhỏ giọng nói thầm với Bùi Chính Thành: “Sao anh cả anh lại dễ giận Thanh Du thế?” Bùi Chính Thành mỉm cười trả lời: “Rất bình thường.” Vào nhà, hai người không nói gì nữa. Trong phòng khách, tất cả người nhà họ Bùi đều có mặt, bầu không khí vô cùng nghiêm túc. An Hạ bất ngờ chạm phải ánh mắt của Thư Nhã Niệm. Thư Nhã Niệm thấy An Hạ bình an vô sự trở về thì trong lòng hận đến cắn răng nghiến lợi nhưng lại không thể nổi giận. Trên mặt cô ta vẫn tỏ vẻ quan tâm rộng lượng, thấy vết máu trên cổ An Hạ thì ngạc nhiên hỏi: “Cô An bị thương sao?” An Hạ giật giật khoé miệng, lời nói mang theo ý khác: “Nhờ phúc của cô nên chỉ bị thương ngoài da thôi.” Sắc mặt Thư Nhã Niệm khẽ thay đổi, rất có khả năng An Hạ đã biết cô ta giúp hai người kia bắt cóc An Hạ. Hai tay cô ta siết chặt, trong lòng đang cố gắng nghĩ đối sách. Nhưng cô ta càng căng thẳng lại càng không nghĩ ra được gì. Bên cạnh truyền tới tiếng cười nhẹ đầy trào phúng. Cô ta quay đầu lại thì thấy chồng mình – Bùi Diệp Kỳ đang mang vẻ mặt trào phúng nhìn mình. Cô ta hơi lo lắng, đưa tay kéo tay anh ta: “Diệp Kỳ…” Nhưng không ngờ Bùi Diệp Kỳ lại hất tay cô ta ra, vẻ mặt phiếm lạnh. Trong nháy mắt, Thư Nhã Niệm như rơi vào hầm băng. Có phải Bùi Diệp Kỳ cũng phát hiện ra điều gì rồi không? Cô ta quay đầu nhìn một lượt người nhà họ Bùi, mặc dù không ai nhìn cô ta nhưng cô ta lại cảm thấy họ đã nhìn thấu mình. Thím Lưu đã cầm hòm thuốc tới. Bà thương yêu nhìn An Hạ: “Không sao là tốt rồi.” “Vâng.” An Hạ gật đầu, mỉm cười với bà. Thím Lưu cười rời đi, cô gái này tốt biết mấy. Từ đầu đến cuối ông cụ Bùi và Bùi Minh Huyền đều không lên tiếng, đợi Bùi Chính Thành thoa thuốc cho An Hạ xong thì Bùi Dục Ngôn mới nói: “Hôm nay mọi người đều có mặt, chúng ta giải quyết chút chuyện gia đình đi.” Anh ta nói xong thì quay đầu nhìn Thư Nhã Niệm: “Cô tự nói hay để tôi nói giúp cô?” Thư Nhã Niệm không ngờ Bùi Dục Ngôn lại thẳng thắn như vậy, nói thế nào thì cô ta cũng là vợ của Bùi Diệp Kỳ, anh lại chẳng nể mặt cô ta chút nào, không coi cô ta là người nhà họ Bùi. Mà An Hạ xảy ra chuyện, Bùi Dục Ngôn gác lại công việc, cũng muốn giúp Bùi Chính Thành cùng đi tìm. Cô ta hận đến cắn răng nhưng lại phải ẩn nhẫn. Quay đầu nhìn Bùi Dục Ngôn với vẻ khó hiểu, cô ta thử đấu tranh lần cuối: “Anh cả, anh có ý gì?” “Vậy để tôi nói giúp cô.” Bùi Dục Ngôn cười khẩy, khuôn mặt điển trai vô tình mà hung ác. Thư Nhã Niệm bị ánh mắt lạnh băng của Bùi Dục Ngôn nhìn đến mức thay đổi sắc mặt, không cho cô ta cơ hội phản bác, Bùi Dục Ngôn đã lạnh lùng lên tiếng: “Đầu tiên cô tiếp cận Chính Thành muốn gả vào nhà họ Bùi đã biết con đường này không đi được, sau đó lại biết lịch trình của tôi từ Chính Thành, tới khách sạn mà tôi ở rồi giả vờ tình cờ gặp, còn cho người bỏ thuốc tôi, kết quả bị tôi bắt quả tang, cuối cùng lại chuyển ý đồ sang Diệp Kỳ. Tôi không muốn em trai ruột mình bị một người phụ nữ che mắt nên đã nói chuyện này cho Diệp Kỳ, nhưng nó thật sự yêu cô, cho dù vậy cũng vẫn muốn cưới cô, mà cô… đã bao lần muốn hại chết Diệp Kỳ, cô đã đếm thử chưa?” “Anh cả, anh đang nói gì vậy em không hiểu, em thật sự không làm những việc này…” Thư Nhã Niệm tái mặt nhìn Bùi Diệp Kỳ, hy vọng anh ta có thể nói giúp mình vài câu. Cô ta túm lấy cánh tay Bùi Diệp Kỳ, cầu khẩn: “Diệp Kỳ, anh nghe em nói…” Bùi Diệp Kỳ hất bàn tay đang nắm lấy cánh tay mình ra, ý cười trào phúng trong mắt càng sâu hơn. Bùi Dục Ngôn nhìn thấy hết mọi động tác của hai người, giọng nói lạnh lùng mà đầy uy nghiêm: “Còn về việc cô xui khiến bọn bắt cóc bắt An Hạ, phải xem Chính Thành tính sổ với cô thế nào, còn chuyện khác thì tôi không nói rõ nữa.” Bỗng nhiên cô ta ngẩng đầu nhìn Bùi Dục Ngôn. Bùi Dục Ngôn vẫn mặc bộ đồ phòng hộ, mái tóc ngắn gọn gàng, vẻ mặt sắc bén, người anh toát lên vẻ lạnh lùng hà khắc mà nghiêm túc, đây là dáng vẻ của người nhà họ Bùi. Họ bao che khuyết điểm, sẽ không nể nang người phụ nữ gây bất lợi cho người nhà họ Bùi là cô ta. Mà lúc này cọng cỏ cứu mạng duy nhất cô ta có thể nắm được chỉ có Bùi Diệp Kỳ. Cô ta cho rằng những chuyện mình làm, họ sẽ không biết được. Nhưng cô ta đã đánh giá quá cao bản thân và đánh giá thấp năng lực của nhà họ Bùi. Lúc này Thư Nhã Niệm biết rõ phủ nhận đã không giải quyết được gì, cô ta làm việc gì cũng không giấu được đôi mắt bọn họ. “Diệp Kỳ, em biết sai rồi, sau này em sẽ không làm vậy nữa, anh cầu xin họ, để họ bỏ qua cho em được không?” Thư Nhã Niệm khóc lóc cầu xin Bùi Diệp Kỳ, cô ta cũng chỉ có thể cầu xin anh thôi. “Tôi hơi mệt, muốn về phòng nghỉ ngơi.” Bùi Diệp Kỳ bỏ tay cô ta ra rồi đứng dậy, xoay người lên lầu. An Hạ nhìn bóng lưng Bùi Diệp Kỳ, cảm thấy có vài phần cô đơn. Cô cũng không ngờ Thư Nhã Niệm đã từng câu dẫn Bùi Dục Ngôn, thậm chí còn muốn hại chết Bùi Diệp Kỳ. Bùi Diệp Kỳ thật sự rất yêu Thư Nhã Niệm phải không? Nếu không sao có thể khoan dung tha thứ hết lần này đến lần khác như thế! Mà Bùi Chính Thành lúc này cũng mới hiểu câu “không phải một đôi thích hợp” của Bùi Dục Ngôn có nghĩa là gì. Trong lòng anh hơi khiếp sợ, cũng hơi hoài niệm. “Đơn ly hôn đã ký rồi, chúng ta gặp nhau trên toà án.” Bùi Diệp Kỳ lạnh lùng ném đơn ly hôn tới trước mặt Thư Nhã Niệm. “Em không ký, em không ly hôn! Diệp Kỳ yêu em như vậy, anh ấy sẽ không bỏ em!” Cũng không biết Bùi Chính Thành nổi giận ở đâu, anh tiến lên rồi hung dữ ném cây bút xuống trước mặt Thư Nhã Niệm: “Cô mà cũng xứng được anh ấy yêu à, ký cho tôi!” Mặc dù là anh em cùng ba khác mẹ với Bùi Diệp Kỳ, nhưng dù sao cũng là anh em ruột, họ không hợp nhau nhưng cũng không thể nhìn anh em ruột mình bị một người phụ nữ đùa bỡn trong lòng bàn tay. “Chính Thành, tôi làm nhiều chuyện vì anh như vậy, chỉ cần Diệp Kỳ chết thì chúng ta có thể trở về với nhau, sao An Hạ có thể xứng được với anh? Tôi biết anh không yêu cô ta!” Mọi chuyện Thư Nhã Niệm làm đã bị vạch trần, cô ta biết điều gì đang chờ đón mình, lòng cô ta đã sụp đổ, bắt đầu nói năng lung tung. Bùi Chính Thành cười nhạt, vung tay lên, hai thủ hạ bước tới, ấn tay Thư Nhã Niệm để cô ta ký tên. Thư Nhã Niệm vẫn vùng vẫy: “Tôi không ký, tôi không ly hôn! Diệp Kỳ!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]