Tô Ánh Nguyệt tiện tay nhấc gối lên rồi ném lên người Trần Minh Tân.
Dè dặt cái đầu anh.
Cô cũng chỉ thuận miệng nói ra chuyện cầu hôn mà thôi.
Cầu hôn là một nghi thức quan trọng trước khi tiến tới hôn nhân của hai người yêu nhau, thể hiện sự chân thành của người đàn ông.
Cô và Trần Minh Tân đã cùng nhau trải qua biết bao chuyện như thế, tình yêu giữa hai người họ đã sớm nảy nầm ăn sâu vào gốc rễ, vững chắc như cây cổ thụ chống trời.
Hai người họ yêu thương lẫn nhau, cũng tin tưởng lẫn nhau.
Vậy nên cô thực sự không quá xem trọng chuyện cầu hôn.
Cô đã dạo một vòng quanh địa ngục rồi trở về, giờ với cô được ở bên nhau còn quan trọng hơn tất thảy.
Trần Minh Tân vẫn cứ cười rộ lên, vươn tay ôm lấy cô, cười đến mức đứng không vững nữa.
Tô Ánh Nguyệt lườm anh một cái, có gì buồn cười lắm hay sao.
Trần Minh Tân để gối sang một bên, một lần nữa bước lại gần, ngồi xổm xuống trước mặt cô, nắm lấy hay tay cô, nói với cô một cách đầy chân thành: “Vậy thì lát nữa chúng ta đến Cục dân chính tái hôn nhé?”
“Tái hôn gì? Gấp gáp gì chứ, người em còn đang khó chịu đây”
Tô Ánh Nguyệt đỏng đảnh hất tay ra, người này nghĩ hay thật, ban nãy cô nói đồng ý cưới anh, anh còn cười cô cơ mà.
Giờ lại đòi tái hôn.
Trước kia đùng một cái là ly hôn, giờ muốn tái hôn đâu có dễ thế.
Trần Minh Tân nghe cô nói trong người khó chiu, sắc mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-than-bi/1814111/chuong-737.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.