An Hạ đi rồi, trong phòng chỉ còn lại một nhà ba người Tô Ánh Nguyệt.
Tô Ánh Nguyệt ngẩng đầu nhìn Trần Minh Tân, phát hiện anh chỉ là gầy đi một chút, những thứ khác đều rất ổn.
Không giống như trong tiểu thuyết ngôn tình cô đọc lúc mười mấy tuổi viết, lo lắng cho cô đến mức luộm thuộm không cạo cả râu, cũng không ăn không uống hành hạ chính mình.
Lại quay đầu nhìn Trần Mộc Tây đã lớn lên không ít, cô không nhịn được cười lên.
Trần Minh Tân không chỉ chăm sóc chính mình rất tốt, ngay cả Mộc Tây, cũng được anh chăm sóc rất tốt.
“Còn có chỗ nào không thoải mái không, anh gọi bác sĩ tới.” Trần Minh Tân ấm áp chăm chú nhìn cô, giọng nói cùng mềm mại đến tột cùng.
Trần Mộc Tây ở một bên, mình Trần Minh Tân, lại nhìn Tô Ánh Nguyệt, đột nhiên có cảm giác mình rất dư thừa.
“Mẹ, con đến phòng bếp giúp dì An.” Trần Mộc Tây nói xong, ôm Tô Ánh Nguyệt một chút, liền nhảy xuống giường chạy lạch bạch tới phòng bếp
Cái ôm ấm áp này khiến lòng Tô Ánh Nguyệt thoáng chốc mềm mại như nước.
Con trai cô, sao lại ngoan như vậy, khiến người ta yêu thương như vậy chứ!
Trần Minh Tân khẽ vươn tay ra, nâng khuôn mặt cô, để cô nhìn mình.
Giọng anh mang theo bất mãn rất rõ ràng: “Không nhìn nó nữa, em nhìn anh này, hử?”
“Anh còn không phải như vậy sao, có gì khác biệt đâu.” Tô Ánh Nguyệt quay đầu nhìn anh, mỉm cười vươn tay nhéo khuôn mặt anh.
Trần Minh Tân mặt đầy dung túng, con người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-than-bi/1814107/chuong-733.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.